• Bài viết mới

  • Thư viện

  • Chuyên mục

  • Tag

  • Join 905 other subscribers
  • Bài viết mới

  • Blog – theo dõi

  • Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

    Join 905 other subscribers

Cá Sấu Tham Lam Ngu Ngốc – Nguyên Hương viết lại

Trong khu rừng gần dòng sông rộng lớn có một bầy khỉ thông minh tinh nghịch được cai quản bởi khỉ chúa to lớn mạnh mẽ và hết sức nhanh nhẹn.

Chuyện kể rằng có người đàn ông thấy bầy khỉ này dễ thương và tinh nhanh quá bèn nảy ý bắt sống vài con để bán cho đoàn xiếc. Người này bèn bày ra nhiều thức ăn ngon lành để dụ những con khỉ tới gần mình, nhưng khỉ chúa khôn ngoan tự hỏi người này mọi hôm chỉ đến đây tay không và nhìn ngó chung quanh, tại sao hôm nay đổ ra hào phóng vậy? Thêm nữa là thức ăn bày ra khá nhiều mà cái túi vẫn còn căng phồng, chắc hẳn trong túi còn có gì đó mà anh ta muốn giấu…

Ảnh minh họa:  Cá Sấu Ngu Ngốc – Thích Chân Tính – Thanh Loan minh họa

Tiếp tục đọc

Sợi Dây Chuyền Của Hoàng Hậu – Nguyên Hương

Buổi chiều mùa hè, sau khi dạo chơi trong công viên, nhà vua cùng hoàng hậu và các cung nữ xuống hồ tắm mát. Trước khi xuống nước, hoàng hậu và các cung nữ tháo đồ trang sức đội trên đầu và dây chuyền đeo cổ và vòng đeo tay đeo chân đặt vào hộp và giao cho một cô người hầu trông coi.
Trong công viên có bầy khỉ, một con khỉ cái từ trên cành cao nhìn xuống hộp đựng nữ trang và thấy sợi dây chuyền bằng ngọc của hoàng hậu sáng lấp lánh thì ao ước lắm. Khỉ cái bèn rình xem, chờ khi có cơ hội thì sẽ ra tay.

Bí ẩn về cây cầu vượt biển được xây bởi loài khỉ không đuôi

Cô người hầu cẩn thận ôm cái hộp đựng nữ trang và dựa người vào thân cây. Cô ngước nhìn cành lá xanh thắm rồi nhìn lên những đám mây bay trên trời, rồi cô nhìn đàn chim bay xa xa… Tiếp tục đọc

Quà Tặng Của Thần Rừng – Nguyên Hương

Nhờ có khu rừng xanh tươi bao quanh nên ngôi làng nhỏ quanh năm mát mẻ, ai ai cũng được hít thở không khí trong lành. Mùa mưa, những bộ rễ vững chải giúp đất đai không bị xói mòn, ở đâu khổ sở với nạn lũ lụt chứ nơi này thì không. Mùa gió cũng vậy, có những thân cây vững chải che chắn nên cơn cuồng phong từ xa bay tới gần ngôi làng chỉ còn là ngọn gió rì rào…

Nhờ khu rừng nên người dân trong làng được sống bình yên và no đủ. Mùa nào thức nấy, người ta vào rừng đào măng hái nấm và bao loại trái cây ngon ngọt. Tiếp tục đọc

Con Nai Kiêu Ngạo – Nguyên Hương

Thuở xa xưa, ở khu rừng nọ có nai chúa cai quản đàn nai một ngàn con. Nai chúa hiểu biết và công bằng cho nên đàn nai sống rất yên lành.
Nai chúa có hai đứa con, Một đứa được gọi là Phúc Lộc vì khi nai con ra đời thì thời tiết thuận lợi, những bãi cỏ thay nhau xanh mướt đủ cho ngàn nai no nê
thơm ngọt suốt mùa. Còn đứa kia sinh ra thì trời khô hạn, cây rừng trơ cành khô lá và những bãi cỏ cằn cỗi, cả đàn kiếm ăn rất vất vả nên gọi nai con mới ra đời là Cỏ Khô.

Hươu sao, tìm hiểu về hươu sao Việt Nam, nguồn gốc và đặc điểm - EU-Vietnam Business Network (EVBN)

Thấm thoát, Phúc Lộc và Cỏ Khô trưởng thành, thân hình rắn rỏi mạnh mẽ và cặp sừng hiên ngang đẹp đẽ, còn nai chúa thì già đi.
Một hôm, nai chúa nói với hai con:
– Này Phúc Lộc này Cỏ Khô, ta mệt rồi, các con hãy thay ta coi sóc đàn nai nhé.
Vậy là nai chúa chia đôi đàn nai ngàn con, Phúc Lộc cai quản năm trăm con và Cỏ Khô cai quản năm trăm con.

 

Tiếp tục đọc

Ẩn Sĩ và Vua (Chuyện Khuyến Dụ Quốc Vương) – Nguyên Hương

Đất nước thanh bình, dân chúng yên ổn làm ăn, trẻ con được học hành vui chơi, người già cả được chăm sóc chu đáo. Thành phố sạch đẹp ngăn nắp, cây xanh phủ bóng mát rượi lối đi, phụ nữ ra khỏi nhà vào ban đêm không hề sợ hãi và nếu có đứa bé nào đi lạc thì sẽ được đưa về tận nhà. Vùng quê thì đồng ruộng phì nhiêu, sông suối trong trẻo và rừng cây xanh tươi chim chóc ca hót líu lo. Mùa nắng nóng, trước mỗi nhà đặt chum nước và cái gáo xinh xinh dành cho khách bộ hành đường xa lỡ bước. Mùa mưa, khắp nơi treo tổ rơm có mái kết bằng lá dày dặn để những chú chim có chỗ trú mưa giữa đường bay. Khắp nơi an hòa. Khắp nơi vang tiếng ngợi khen nhà vua trị vì vương quốc thật khéo léo nên muôn dân có được cuộc sống hạnh phúc nhường này.

Chiêm ngưỡng "Vương quốc cổ tích" băng tuyết ở Trung Quốc | Báo Dân trí

Tiếp tục đọc

Thỏ Trắng và Sư Tử – Nguyên Hương

Khu rừng kè xanh tươi là nơi chốn mà chú thỏ trắng chọn cho mình, không chỉ vì những cây kè đẹp mắt khiến ai cũng muốn ngắm nhìn mà còn vì thỏ trắng muốnđược làm hàng xóm với sư tử mạnh mẽ.
Thỏ trắng láu lỉnh và thông minh nhưng vì không có sức mạnh nên nhiều lúc phải chạy trối chết vì bị săn đuổi. Từ khi làm hàng xóm với sư tử thì thỏ trắngkhông sợ gì nữa. Thoáng thấy bóng dáng kẻ săn mồi thì thỏ trắng chạy tọt vô hang sư tử là được yên ổn. Chỉ cần sư tử gầm lên thôi cũng đủ cho kẻ săn mồi phải lùi xa.

Chia sẻ hơn 120 ảnh con thỏ hoạt hình mới nhất - thtantai2.edu.vn

Tiếp tục đọc

Diều Hâu Trả Ơn – Nguyên Hương

Hôm đó trời mưa to gió lớn, đàn diều hâu trên đường bay đi kiếm ăn không thể quay về tổ được, chúng tạt vào khu vườn của triệu phú né gió mưa sau bức tường bao quanh ngôi nhà. Mưa tạt về hướng này thì những con diều hâu bay qua phía bên kia bức tường để tránh ướt át và khi gió thổi mưa tạt về hướng ngược lại thì bầy diều hâu phải bay về phía bên này bức tường. Cứ phải bay qua bay lại như vậy, miềng mồi ngậm ở mỏ không thể giữ được bị rơi rớt hết và cuối cùng thì tất cả đều ướt mẹp lông cánh rũ rượi run rẩy không bay nổi nữa.

Diều hâu bị bầy quạ bao vây dày đặc để giải cứu thành viên: Kết quả ra sao?  - Tạp chí Doanh nghiệp Việt Nam

Tiếp tục đọc

Không Phân Biệt – Nguyên Hương

Nhìn mặt là biết thằng Khánh bị má bắt đi chùa.
Khánh gan lì có tiếng, nó là đứa duy nhất trong khu phố dám đánh lại thằng Chinh bụi đời dù đứa bị bầm tím mặt mày là nó. Đi học, Khánh ghét nhất bài tập môn Giáo dục Công dân. Những câu hỏi kiểu như “Hãy nêu một số tình huống đòi hỏi tính tự chủ mà em có thể gặp” khiến Khánh thấy rối và bực bội. Thằng Chinh nhứ nắm đấm vô mặt mà mình phải tự chủ à? Lại còn “Không nên nóng nảy vội vàng trong hành động” Bị thằng bụi đời gây chuyện mà mình ôn hòa thong thả được chắc?
DSC_1601.JPG
Tiếp tục đọc

Viên Ngọc Quý – Nguyên Hương

Hôm nay, cửa hàng của thương gia giàu có nhất thành phố tưng bừng đón tiếp bạn hàng từ phía bên kia bờ biển xa xôi đến mang theo hàng hóa là ngọc quý.

Những hình ảnh viên ngọc trai đắt nhất thế giới

Tiếp tục đọc

Chuyện Hoa Sen – Nguyên Hương

Triệu phú có ba người con trai, ai cũng văn hay chữ tốt nên mỗi lời nói đều trở thành vần điệu êm tai người nghe.

Trong thành có một hồ sen, đến mùa hoa nở sen hồng sen trắng rập rờn trên những cái lá xanh thắm tạo nên quang cảnh tuyệt vời.

Đắk Lắk: Xuất hiện đầm sen cả nghìn bông trắng tinh khôi

Tiếp tục đọc

Chuyện Cái Bát Thần (Tiền thân Bhadra-Ghata)- Nguyên Hương

CÁI CHÉN ƯỚC

Chén cơm sứ 10.5 cm Bát Tràng UNC FB112
Ngày nào đó, bạn đến thăm vương quốc Đại Bi thì có một cái tên bạn sẽ được nghe nhắc đến nhiều lần với sự ngưỡng mộ vô bờ, ấy là Pháp Thành, con trai của triệu phú.
Triệu phú hẳn nhiên là giàu có, nhưng tài sản quý giá nhất của triệu phú không phải là kho hàng hóa lúc nào cũng đầy ắp, không phải là cửa hàng nữ trang lộng lẫy mà hoàng hậu và công chúa và các tiểu thư thường xuyên lui tới, không phải là ruộng đồng mênh mông bát ngát giúp cho nhiều nông dân có việc làm yên ổn, không phải là con tàu to tướng nằm bên bờ sông lúc nào cũng sẵn sàng nhổ neo ra khơi để đem về bao sản vật quý hiếm… Tiếp tục đọc

Chuyện Con Bò Đại Hỷ (Tiền thân Nandivisàla) – Nguyên Hương

CHÚ BÒ KHÔNG ƯA NẶNG LỜI

Ở ngôi làng nọ, có một chú bò được gọi là Hỷ. Từ khi còn là bê con, Hỷ đã được người chủ thương yêu chăm sóc chu đáo. Ngay cả những khi thời tiết không thuận lợi nắng nóng khô hạn khiến cây cỏ cằn cỗi hoặc lũ lụt ngập úng thì người chủ vẫn chịu tốn tiền hơn thường ngày để mua được cỏ tươi ngon cho Hỷ ăn no nê, gặp khi tệ hại đói kém nhất thì Hỷ cũng được đầy bụng với cỏ khô thơm tho.

Từ tháng 12 đến tháng 1, 3 con giáp đón đại hỷ, phát tài và kiếm bộn tiền

Tiếp tục đọc

Chuyện Người Buôn Chè (Tiền thân Serivànija)- Nguyên Hương

CÁI DĨA VÀNG

Ngôi làng nằm dưới chân núi, có hai xe hàng thường xuyên lui tới mua bán. Người ta gọi ông chủ chiếc xe sơn màu nâu là ông Gỗ còn chủ chiếc xe sơn màu xanh cỏ là ông Cỏ.
Ông Gỗ và ông Cỏ thường đụng đầu nhau khiến việc làm ăn không được suông sẻ vì dân làng hay so sánh hàng hóa và giá cả của người này với người kia.
Họ đến chỗ ông Cỏ cầm hàng lên và đặt xuống rồi thì chuyển qua xe ông Gỗ và lại cầm hàng lên rồi đặt xuống, săm soi chê khen mắc rẻ…
Ông Cỏ lanh lợi thông minh bèn nói với ông Gỗ:
– Bác và tôi hãy chia ra, khi tôi chào hàng ở đường này thì bác hãy đi đường khác, rồi sau đó chúng ta đổi phiên. Dân làng sẽ không còn cơ hội để so sánh khen chê trả giá nữa.
Ông Gỗ gật đầu đồng ý.

** Tiếp tục đọc

Chuyện Đại Hầu Vương (Tiền thân Mahàkapi) – Nguyên Hương

VUA KHỈ 

Ngày xửa ngày xưa, trên núi cao, có một bầy khỉ…
Cai quản bầy là khỉ đầu đàn rất to lớn mạnh mẽ và rất hiền hòa. Hình phạt nghiêm khắc nhất mà Vua Khỉ từng ban ra là bắt những con khỉ phạm lỗi phải ngồi dựa gốc cây xoài từ sáng tới tối.

Nỗi oan của loài khỉ từ thơ ca đến đời sống | giaoduc.edu.vn

Ảnh minh họa: từ internet

Tiếp tục đọc

Quà Của Mẹ -Nguyên Hương

Chị suy đi tính lại mãi. Sinh nhật… ” Sinh nhật là chuyện của những đứa con nhà giầu”. Chị lẩm bẩm thành tiếng: “Nó không thể trách mình được, lo cho bầy con ăn học hàng ngày là một chuyện vất vả lắm rồi. Còn sinh nhật, picnic… Trời ạ!”

Cách gói quà đơn giản như một chuyên gia thực thụ | VN THING
Chị thấy tội cho con gái. Mười lăm tuổi, lứa tuổi bạn bè mơ mộng này nọ, thì nó, ngoài giờ học phải khom người bên cái cối xay đậu nành giúp chị, rồi khi chị gánh đậu hũ đi bán thì cơm nước giặt giũ… Tội nghiệp, buổi tối nó xin chị đi học thêm tiếng Anh mà tám ngàn đồng mua quyển sách chị vẫn chưa cho con tiền mua. Tối nào nó cũng mượn sách của bạn về ngồi chép lại bài. Tiếp tục đọc

Từ Những Tấm Lòng – Nguyên Hương

Theo lời hẹn, tôi có mặt ở nhà cô Huệ lúc 11giờ 30 ngày 31/01/2015. Chờ đợi nhau mười phút thì lên đường, đích đến là huyện Lắk, xã Krông Nô, nằm ở khoảng giữa hai thành phố Buôn Ma Thuột và Đà Lạt, cách Buôn Ma Thuột khoảng 90 km. Tiếp tục đọc

Hoa Mười Giờ – Nguyên Hương

Nỗi nhớ nhà thường trỗi dậy lúc về chiều, khi mà tiếng ríu rít của bọn trẻ trong xóm vang lên sau suốt một ngàyhọc hành, tiếng chân hối hả trên con dốc đá tỏa về bao ngõ ngách của khu dân cư ôm quanh suối, tiếng nước óc ách trong thùng tưới và tiếng lòa xòa vung trên những luống rau, tiếng chẻ củi và khói bếp nhà ai bay lên cay mắt…

Tiếp tục đọc

Tại Sao Con Khóc – Nguyên Hương

Nhẫn của cô Nguyệt hơi nhọn ở đỉnh, Phượng đã bị nó đâm vào má một lần, khi cô Nguyệt lừa Phượng bằng lộn ngược mặt nhẫn vào trong, còn Phượng thì hôm đó không nhớ rõ phấn khích điều gì mà cầm tay cô Nguỵêt đột ngột đánh mạnh vào má mình một cái. May mà nó chỉ hơi nhọn chứ không nhọn hoắt.

Bài văn gây xúc động về thành công

Trên mạng xã hội Facebook, bài văn của một học sinh lớp 10 chuyên Văn một trường chuyên ở Hà Nội về “một bài học ý nghĩa, sâu sắc mà cuộc sống đã tặng cho em” đang nhận được nhiều chia sẻ.

Theo giới thiệu, bài văn được viết ngày 6/9/2006 và nhận điểm 9 với lời phê:: “Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất. Em đã thực sự thành công đấy. Mong em tiếp tục thành công”.

Dưới đây là nội dung bài viết.

Photobucket
Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng, đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.
Tiếp tục đọc

Bài phát biểu tại lễ tốt nghiệp trung học gây chấn động nước Mỹ

TT – Phát biểu trong lễ tốt nghiệp của các học sinh lớp 12 Trường trung học Wellesley ở bang Massachusetts (Mỹ) tuần trước, giáo viên tiếng Anh David McCullough Jr. đã gây sốc khi nói thẳng: .

Giáo viên David McCullough Jr khi đọc bài diễn văn gây sốc – Ảnh: The Swellesley Report

Thế nhưng, bài phát biểu của David McCullough Jr. lại được nhiều tờ báo và hãng tin Mỹ đăng tải, và thu hút được hàng chục ngàn comment (bình luận) trên mạng Internet, phần lớn đều ủng hộ thông điệp của ông David McCullough Jr.
Trong bài diễn văn tại lễ tốt nghiệp năm 2012, thay vì lặp lại những câu sáo mòn như “Chúng tôi rất tự hào về các em”, “Các em rất tài năng”, “Thế giới là của các em”…, ông McCullough đưa ra một thông điệp mà giới truyền thông Mỹ mô tả là “Xin chào mừng các em đến với cuộc đời thực”.

TRUYỆN CHƯA ĐẶT TÊN Kỳ 9 – Nguyên Hương

CÁI GIƯỜNG NHẢY

–  Tối nay mình ngủ tạm ở chỗ thằng bạn, chiều mai rảnh mới đi tìm phòng. Cho mình phiền…

–  Phiền gì?

–  Sáng mai Hải Anh cầm sách vở của mình lên lớp dùm.
Photobucket
–  Tối nay Khải không học bài sao?

–  … Mình học ké sách vở của thằng bạn cũng được. Thôi mình đi đây, cám ơn Hải Anh.

Quay lưng đi ngay, như đúng là mình có một thằng bạn ngon lành đang đợi và mình phải về gấp để còn kịp học bài. Đi ngay, đi thật nhanh, tỏ ra hối hả một cách cương quyết, vững vàng.

Khải nghe tiếng chân mình trên đường, và hình như… vọng lại âm thanh khác hơn tiếng chân. Có phải Hải Anh vừa gọi tên Khải không?

Khải ngoái đầu lại, cánh cổng vẫn vậy, lặng im. Làm sao biết bên trong cổng đang làm sao? À, lại quên hỏi số điện thoại của Hải Anh rồi.

Tiếp tục đọc

TRUYỆN CHƯA ĐẶT TÊN Kỳ 8 – Nguyên Hương

MAY MÀ CÓ TÓC ƯỚT

Thôi không nghĩ tới ngày đã qua. Ngay lúc này đây, hãy nghĩ tới bây giờ đây, ăn cơm xong rồi thì đi đâu?

Phòng trọ đã trả lại cô Hòa, đồ đạc sách vở đóng gói gởi phòng Hải Anh. Còn lại cái thân mình đây. Ngày mai kiểm tra toán, môn toán thì không sợ, nhưng mà có chỗ để ngồi học bài vẫn hay hơn. Không thể để chú thím lấy điểm số tụt thấp làm cái cớ. Nhưng quan trọng nhất là tối nay ngủ ở đâu đây?

Tiếp tục đọc

Truyện Chưa Đặt Tên – Kỳ 7 ( Nguyên Hương)

Kỳ  7:  VÌ CHỤP CÁI THỚT QUÁ CHUYÊN NGHIỆP

Mười giờ đêm, có tiếng gõ cửa phòng Khải.

Buồn, và chán, Khải đi như lê xuống cầu thang. Là cô chủ. Không cần giàu tưởng tượng cũng biết trước cô sẽ nói gì.

Không phải cô Hòa. Là Hải Anh.

Dựa người vào bức tường đối diện cửa phòng Khải, Hải Anh thọc sâu hai tay vô túi áo khoác kẻ ô ca rô. Mảng ánh sáng từ cánh cửa Khải vừa mở ra khiến Hải Anh nheo mắt.

–  Cô Hòa vừa hỏi chuyện mình – Hải Anh nói và né người qua một bên tránh ánh sáng chiếu thẳng vô mặt.

Khải nản đến nỗi ngồi phệt luôn xuống ngưỡng cửa.

Hải Anh nhún vai:

–  Xui cho mình. Thỉnh thoảng cô Hòa túm đứa nào đó và hỏi “hôm nay khu trọ của mình có gì không cháu?”. Câu hỏi đó hôm nay lẽ ra không đụng trúng mình vì lúc xảy ra chuyện thì mình đang chạy bàn ở quán Miểng Thíu, nhưng vì người giới thiệu Khải về đây là mình cho nên… Và cũng xui cho Khải, Gấu Xù chứng kiến từ đầu tới cuối cho nên không cần đứa nào khai ra cô Hòa cũng biết toàn bộ sự thật.

Tiếp tục đọc

Đảo Hoa – Nguyên Hương

Dòng sông Thanh khi hiền hòa khi chảy xiết giữa đôi bờ. Bờ bên này là làng Dương, người dân sinh sống bằng nghề chài lưới và trồng trọt. Bờ bên kia… Bờ bên kia luôn tỏa ánh sáng lấp lánh và thoang thoảng mùi hương.

https://i0.wp.com/laodong.com.vn/Image.aspx

Thầy giáo Minh giảng cho học trò nghe bờ bên kia là nơi của các bậc Hiền Nhân. Và thầy cũng không giấu học trò là thầy thiết tha mong được sang bờ bên kia lắm.

Tiếp tục đọc

Truyện Chưa Đặt Tên – Kỳ 5

CÁI TÁT TRÁI

Photobucket
Chợt cô Hòa ngoái lại, nói:

–  Hải Anh ơi, chiều nay cháu có đi học thêm môn nào không?

–  Dạ không.

–  Vậy bốn giờ ba mươi cháu đón Gấu Xù dùm cô nhé.

–  Dạ.

Tiếp tục đọc

TRUYỆN CHƯA ĐẶT TÊN Kỳ 3 ( Nguyên Hương)

THÁCH ĐẤU

Photobucket
Thằng ngáp nhìn mình kìa.

Thôi. Mặc kệ đi.

–  Hải Anh biết chỗ nào có phòng trọ tốt tốt không?

–  Hỏi phòng cho ai?

–  Cho mình.

Hải Anh nhìn Khải chăm chăm và cái gì đó như ánh cười hiện ra trong đôi mắt tròn to tinh anh.

Tiếp tục đọc

Truyện Chưa Đặt Tên Kỳ 2 – Nguyên Hương

Kỳ 2

 AI LÀ CHÁU ĐẠI GIA

Photobucket

Khải tự hỏi tại sao chính mình cũng không muốn cho phụ huynh biết mọi chuyện rồi tự thú nhận vì mình cũng hay nằm nướng trên giường cho tới sát giờ đi học.

Bà thím thở dài:

–  Cháu có biết trọ ở đây mỗi tháng bao nhiêu tiền không? Khu trọ này đắt nhất thành phố.

Lờ mờ… điều gì đó trong đầu Khải.

Bà thím thủ thỉ:

–  Lúc nãy cháu nói vì tụi nó là con của đại gia. Khải à, được trọ ở đây, nếu không là con của đại gia thì cũng là cháu của đại gia.

Ai là cháu đại gia vụt trở nên rõ ràng. Chú thím chỉ cần chứng minh cho mọi người biết là Khải được chú thím chăm lo tốt như thế nào bằng giá tiền cao ngất của khu trọ này.

Thêm một thành lũy mong manh nữa tan vỡ.

Tiếp tục đọc

Truyện Chưa Đặt Tên – Nguyên Hương

Ban Mai Hồng hân hạnh giới thiệu truyện dài nhiều kỳ mới toanh của tác giả Nguyên Hương viết cho tuổi học trò. Truyện được biên tập thành 17 kỳ và khởi đăng trên tạp chí  TÀI HOA TRẺ,  một ấn phẩm chuyên đề  hay có giá trị giáo dục và nhân văn cao  của báo Giáo dục và Thời đại.
Photobucket

Được sự đồng ý của Ban Biên Tập Tài Hoa Trẻ, hôm nay, Ban Mai Hồng đăng tập 1 của truyện dài nhiều kỳ,   TRUYỆN CHƯA ĐẶT TÊN  này.   Truyện kỳ 1 đăng trên Tài Hoa Trẻ số 740 có tên là Thằng Nào Lấy Cái Váy Của Kim Chi“, ảnh minh họa của Họa sĩ Đinh Dũng.
Photobucket

Dưới đây là lời giới thiệu  truyện dài 17 kỳ này trên Tài Hoa Trẻ:

Nguyên Hương viết riêng truyện dài này như một cách tạo sân chơi văn chương cho các teen mà chị yêu mến. Truyện sẽ in thành nhiều kì như một feuilleton tạo nhiều cơ hội biến mỗi độc giả thành một đồng tác giả của thiên truyện vừa tinh quái vừa trữ tình, rất thật mà rất ảo này. Trước hết Nguyên Hương treo 10 giải thưởng cho 10 độc giả đặt tên truyện đúng, hay gần đúng tên truyện mà chị đã chọn, bỏ phong bì, niêm phong và gửi ban biên tập. Đồng thời trong suốt thời gian in nhiều kì của truyện dài này, Nguyên Hương sẵn sàng trả lời những câu hỏi về Truyện chưa đặt tên và những thắc mắc khác.

Tiếp tục đọc

Tiểu Đồng – Nguyên Hương

–   Lớp chúng ta hôm nay đón một người mới, khá đặc biệt, bạn  tên Thăng…
Photobucket
Thầy giáo đang còn ngập ngừng thì Thăng xuất hiện trên ngưỡng cửa, cặp kính đen trên sóng mũi. Một bàn tay đẩy vai Thăng tiến tới, rồi bàn tay rụt lại. Tôi nhìn thấy sau lưng Thăng thấp thoáng chàng trai nói với theo điều gì đó, có lẽ là một lời khuyến khích. Chàng trai biến mất sau cánh cửa khép lại và hiện ra qua khung cửa sổ bằng kính. Trời đang mưa, khung kính mờ hơi nước li ti nên khuôn mặt chàng trai nhập nhòe, rồi cũng biến mất.

–   Chào em – Thầy giáo nói.

–   Dạ, em chào thầy. Xin chào cả lớp.

Giọng Thăng ấm và khàn, dân học nhạc thọat nghe là biết chất giọng trời cho.

Tiếp tục đọc

Lời Trần Tình – Nguyên Hương

Gia đình chị kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân bởi vì anh đã có một đời vợ mà lý do chia tay vì anh không có con. Nhưng chị vẫn khăng khăng, gia đình đành chịu.
Photobucket
Chị về với anh, về với ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm không xa phố lắm. Sáng sáng anh đưa chị đi làm rồi mới đến cơ quan, trưa anh đến đón chị, ghé chợ mua thức ăn. Chiều cũng vậy. Buổi tối, nếu chị thích, anh đưa chị đi xem phim và ăn tối ở quán ăn có tiếng ngon nhất thị xã. Không thì ở nhà, tủ lạnh lúc  nào cũng đầy trái cây, tivi đầy ắp chương trình hay…

Tiếp tục đọc

Yêu Bằng Tai – Nguyên Hương

PhotobucketCông việc của tôi là kế tóan, kiêm văn thư, kiêm luôn vịêc ký văn bản thay cho chủ tịch hội là anh Thành. Nói kiêm luôn việc ký văn bản, nghĩa là tôi đọc văn bản cho anh Thành nghe, rồi cầm tay anh Thành chỉ vào chỗ cần ký.

Tóm lại, công việc chính của tôi là nhân viên kế tóan, công việc phụ là làm đôi mắt cho anh Thành và chị Hậu, phó chủ tịch hội.

Và một vài công việc phụ bất chừng khác nữa. Ví dụ, khi có giao lưu giữa hội của tỉnh này và tỉnh kia, tôi là hướng dẫn viên đưa mọi người đi đây đó. Biểu diễn văn nghệ tôi làm người dẫn chương trình, có khi là làm diễn viên luôn!  Cuối tháng, lãnh lương, rủ nhau đi ăn, tôi làm công việc tiếp thị cho quán, là đọc thực đơn cho mọi người nghe.

Tiếp tục đọc

Kết Thúc Có Hậu – Nguyên Hương

PhotobucketSáng hôm đó trường Tình Thương được tiệm giày Kim Hà tặng ba bao giày dép, đại lý Duy Bình tặng mười thùng sữa tươi.

Giày dép lỗi thời đối với trường Tình Thương vẫn là rất thời trang. Cô quản lý cho các em học trò thử chân trước. Bọn nhóc tíu tít, chân nhỏ hơn giày thì cố xòe các ngón ra hết cỡ, chân lớn hơn giày thì cũng cố nông vô, mấy khi được có giày mới toanh như thế này đâu.Vậy mà cũng còn lại phần ba bao dành cho các cô giáo. Bạn sẽ hỏi trường Tình Thương không có thầy giáo à? Có. Nhưng các thầy không hưởng xái trong trường hợp này được bởi lẽ phần ba bao còn lại toàn là giày cao gót.

Tiếp tục đọc

Làng đá Kandovan ở Iran

Kandovan là một làng cổ nằm khuất ở góc phía Tây Bắc của Iran dưới chân núi Sahand và cách thành phố Tabriz 50km về phía Nam, Iran. Nó là một trong ba ngôi làng đá nổi tiếng thế giới (hai làng đá còn lại một ở Bắc Dakota ở Mỹ và ở Thổ Nhĩ Kỳ). Tuy nhiên, Kandovan là làng đá duy nhất trên hành tinh xanh có người sinh sống từ hàng trăm năm về trước. Nơi đây cũng là một minh chứng sống động về khả năng thích nghi kỳ diệu của con người đối với môi trường tự nhiên xung quanh.

Tiếng Chuông – Nguyên Hương

PhotobucketCuộc họp đi tới chỗ không ai đóan ra thầy Minh muốn nói gì.

–  … Mất một giác quan không có nghĩa là mất dần những còn lại – Thầy Minh hùng hồn.

–  À… Tất nhiên rồi – Cô Quyên hòa cùng mọi người, rồi lầm bầm trong cổ “vậy mà cũng nói” .

Thầy Minh tiếp tục:

–  Chưa kể quy lụât bù trừ, những giác quan còn lại được tinh anh hơn.

– Đúng rồi – Mọi người đồng tình, cô Quyên cũng ầm ừ trong cổ “ờ, có khi là vậy”.

Thầy Minh tiếp tục:

–  Tôi thấy các em khiếm thị thịêt thòi nhiều hơn các em khiếm thính.
Photobucket
Cô Quyên bật dậy phản đối. Dạy lớp khiếm thính bao năm, cô quá biết điều cực kỳ quan trọng và rất hiển nhiên là hễ không nói được không nghe được thì tư duy chậm phát triển . Mà tư duy là điều kiện trước tiên để… Thôi, không cần nhiều lời như thầy Minh, không nói ra thì ai cũng biết.

Thầy Minh vẫn tiếp tục nhiều lời:

–  Tôi nói thịêt thòi đây là về họat động thể chất. Đã có tờ báo dự đóan rằng tới cuối thế kỷ 21 con người chúng ta sẽ có cái đầu to và những ngón tay to, còn đôi chân thì teo lại vì ít họat động.

Đến đây thì càng không hiểu thầy Minh muốn cái gì nữa, cô Quyên không kiên nhẫn nổi, nói vống lên:

–  Muốn nói gì thì nói thẳng ra dùm đi.

–  Chắc các bạn đồng ý với tôi là đa số các em khiếm thị hơi bị gầy – Thầy chậm rãi từng từ.

Cô quản lý bếp nảy vai. Thầy Minh vội chận ngay:

–  Cùng một khẩu phần ăn mà các em khiếm thính có sức vóc hơn. Tôi rất ngạc nhiên về điều này, và rồi tôi hiểu ra là…

Thầy Minh ngừng lại, vẻ của người tung chiêu quyết định:

–  … Là nhờ các em khiếm thính được họat động chân tay. Nói đâu xa, chỉ việc lau dọn phòng ốc hàng ngày, rồi thì xách nước tưới rau hay là làm cỏ cà phê cũng giúp cho bắp tay bắp chân được cứng cáp dẻo dai hơn. Có thể nói điều này là thiếu công bằng…

Cô phụ trách khối khiếm thị nhìn thầy Minh lom lom, chẳng lẽ thầy muốn công bằng tuyệt đối bằng cách phân công cho khiếm thị làm những công việc mà các em khiếm thính phải làm ngày ngày là lau, dọn, xách, tưới, cuốc… ?

Thầy Minh mỉm cười:

Photobucket–  Ý tôi là các em khiếm thị cũng cần được tham gia họat động thể dục thể thao như các em khiếm thính.

Cả phòng họp thở ồ. Tưởng gì. Thầy Minh phụ trách họat động thể chất, thầy muốn làm thêm điều gì đó cho các em thì quá tốt, đáng biểu dương, mắc mớ gì mà phải quanh co thuyết phục.

Ờ, mắc mớ gì. Trăm phần trăm đồng ý. Kết thúc cuộc họp, thầy Minh chạy theo cô thư ký, mượn tờ biên bản.

–  Để làm gì? – Cô thư ký hỏi.

–  Photocopy – Thầy Minh trả lời với nụ cười nhỏen miệng bí hiểm.

*                      *                      *

Một vài nhóc khiếm thị vẫn rụt rè ngồi lại ở vị trí từ xưa tới nay ở các băng ghế dưới tán cây và dỏng tai nghe ngóng âm thanh vang lên chung quanh, còn lại thì nhao nhao hớn hở chạy theo thầy Minh ra sân.

Thầy Minh phân công một khiếm thính cầm tay một khiếm thị. Nhưng môn chạy thì làm sao mà song song được. Như một bầy chim sổ lồng, mạnh đứa nào nấy co giò chạy, và rồi thì không chỉ khiếm thị húc vào nhau mà cả khiếm thính cũng không kịp né.

PhotobucketCác cô giáo đứng ở cửa lớp nhìn ra, ban đầu là mỉm cười đầy khích lệ, nhưng tiếp sau đó thì trợn tròn mắt trước những cú va chạm vang tiếng cốp cốp, những cú lăn cù mèo cả chùm ba bốn đứa nằm chồng chất lên nhau, những tiếng la oái óai xen lẫn tiếng cười, và tiếng khóc thét đau đớn. Không khóc thét sao được khi bị nguyên một cái đế giày bằng nhựa đúc dẫm lên mu bàn chân.

Lâm khiếm thị, thủ phạm của cú dậm chân không biết là mình vừa gây ra tiếng khóc thét, tiếp tục há mịêng thở phì phò phấn khích và tiếp tục co giò chạy, cặp chân dài thoăn thoắt vững vàng.

–  Chấm dứt ngay – Cô hiệu trưởng vội vàng ra lệnh.

Học trò vô lớp với vô số vết dơ trên áo quần, những cục u cục gồ trên đầu trên trán và khủyu tay.

Cô hiệu trưởng nhìn thầy Minh đầy phê phán.

Thầy Minh gãi đầu:

–  Dù sao thì các em cũng được một bữa rất vui.

Cô hiệu trưởng lắc đầu:

–  Vui? Biết ăn nói thế nào với phụ huynh đây?

Thầy Minh cười cười:

–  Xin rút kinh nghiệm. Lần sau sẽ khác.

–  Lần sau? Còn có lần sau nữa à? – Cô Quyên khụt khịt mũi – Nếu có các em khiếm thị ra sân thì tôi không cho học trò lớp tôi tham gia nữa. Không phải là tôi phân bịêt, nhưng mà…

Cô hiệu trưởng cao giọng nói nốt phần cô Quyên còn bỏ lỡ:

–  Quá nguy hiểm.

Cô Quyên trưng chứng cứ hùng hồn:

–  Thằng Khánh lớp tôi bị thằng Lâm dẫm lên mu bàn chân bị sưng tấy không đi lại được kìa.

Đến nước này thì thầy Minh không cười cười nữa, thầy móc tờ photocopy biên bản cuộc họp ra.

Hóa ra đây chính là lý do thầy Minh thủ sẵn một tờ biên bản trong túi.

–  Trăm phần trăm đồng ý, thưa hiệu trưởng – Thầy Minh cũng cao giọng – Tôi không phải là thánh để hô biến thành công ngay lập tức. Tôi cần được sự cộng tác của mọi người trong việc hướng dẫn các em tập luyện.

*                      *                      *

Những vạch kẻ song song cách nhau 2 mét. Mỗi em chạy trong vạch của mình. Chú ý lắng nghe nhắc nhở để định hướng cho đúng, khỏi bị chệch. Ví dụ khi nghe nhắc “Dũng, bên trái một bước”, nghĩa là Dũng đang chạy chệch qua bên phải một bước, cần chỉnh hướng lại ngay.
Photobucket
Giờ thể dục, sân trường vang giọng thầy Minh oang oang:

–  Lâm, bên trái một bước, em rất có năng khiếu, cố lên. Hòang, bên phải nửa bước, Thu Oanh, bên trái một bước. Hùng A, bên trái một bước. Hùng B, bên phải…

Bước chân quá đà, hai cậu bé tên Hùng húc nhau cái rầm và lăn kềnh. Thầy Minh liếc về chỗ các cô giáo, đợi một lời khiển trách, nhưng… Cô Quyên bưng tới cho thầy Minh một ly nước chanh, có lẽ cô tội nghiệp thầy Minh phải la to khan cổ họng. Và cô đưa cho thầy Minh cái khăn để lau mồ hôi nữa.

*                      *                      *

Cô và thầy tìm được tiếng nói chung thì giữa bọn nhỏ xảy ra chuyện.

Thằng Khánh, trả thù thằng Lâm dẫm chân mình, rình khi ngủ, Khánh lấy chính chiếc giày đế nhựa đúc của Lâm, thẳng tay quất một cái ngay đầu gối, cho Lâm khỏi chạy được, cho chừa.

Việc xảy ra ngay trước ngày khai mạc Hội Thi Phù Đổng dành cho người khuyết tật do thành phố tổ chức. Thầy Minh đã đăng ký cho Lâm được dự thi với rất nhiều tự tin và hy vọng, có cả niềm hy vọng về một khỏan tài trợ nếu thằng Lâm đọat giải. Có tài trợ, thầy sẽ… và sẽ… rất nhiều thứ cần cho bọn nhỏ mà hiện nay không có tiền mua. Nói đâu xa, từ lúc chuẩn bị cho Lâm dự thi, thầy Minh phải bỏ tiền túi để mua cho Lâm đôi giày thể thao đúng kiểu.

*                      *                      *

Lâm ngồi thểu não trên băng ghế, chìa đầu gối cho thầy Minh xoa bóp. Có xoa bóp gì thì cũng phải cà nhắc ít nhất chục ngày.

Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy thầy Minh khóc. Thầy khóc cho kết quả vun trồng bị hỏng ngay lúc đơm trái. Thầy khóc cho một cơ hội bị mất trong tầm tay. Thầy khóc vì ngòai thúc giục bọn nhỏ chạy nhanh, thầy đã không thể dạy cho chúng hiểu fair – play là gì, trong khi đó chính là điều thầy muốn hướng tới. Thầy khóc vì sự bất lực của mình.

PhotobucketCô Quyên nhìn thầy Minh khóc. Cô cũng chảy nước mắt:

–  Thằng Khánh là học trò của tôi. Tôi xin lỗi.

–  Tụi nó chỉ là con nít thôi mà.

Lẽ ra là có quyền trách móc, nhưng thầy Minh chỉ nói vậy, càng làm cô Quyên xót xa. Cô lấy khăn mùi xoa ra, định là đưa cho thầy Minh, nhưng rồi cô ngại ngùng cất lại vào túi.

Cô Quyên ra hiệu cho Khánh xin lỗi thầy Minh. Khánh khoanh tay gục gặc đầu, cái kiểu nhìn là biết Khánh vâng lệnh cô giáo chứ trong lòng chẳng hiểu mô tê gì.

Cô Quyên ra hiệu cho Khánh xin lỗi Lâm. Khánh chành mịêng ra, rồi mếu máo chỉ ngón tay vô mu bàn chân của mình, cái chỗ trước kia bị Lâm dẫm trúng bầm tím.

Cô Quyên thở dài vì buồn cho cái đầu thiếu tư duy của Khánh, và xấu hổ vì cô đã không dạy cho học trò của mình hiểu được thế nào là lẽ phải. Cuối cùng, cô cũng nghĩ ra một cách.

Cô Quyên lấy một cái khăn gấp chéo, bịt mắt Khánh lại. Trở thành người khiếm thị mà mà lại chưa có kinh nghiệm của người khiếm thị, thay vì sờ sọang để định hướng, Khánh xăm xăm bước thật nhanh về phía trước. Cô Quyên không kịp chụp lại. Khánh té nhào, cái đầu gối sưng u một cục to tướng giống hệt của thằng Lâm.

Vậy, cô Quyên chỉ định cho Khánh hiểu nỗi khó khăn của người mù. Nhưng chính cú té nhào bất ngờ mới làm Khánh hiểu ra.

*                      *                      *

PhotobucketChiều chiều, thầy Minh và cô Quyên thay nhau xoa dầu đầu gối cho Lâm và Khánh.

Không chạy nhảy được, hai đứa ngồi yên trên băng ghế. Khánh nhìn ngó quang cảnh ồn ào của giờ cuối ngày, còn Lâm lắng nghe âm thanh náo nhịêt của bạn bè chạy nhảy trên sân, cẳng chân không bị đau nhịp nhịp rất bỗng nhiên.

Khánh nhìn cẳng chân nhịp nhịp của Lâm, ân hận vì mình mà thằng Lâm phải ngồi một chỗ không được chạy nhảy. Rồi chợt Khánh nắm tay thầy Minh lắc lắc ra hiệu, cẳng chân không bị đau cứ đá nhứ nhứ vào không khí. Thầy Minh phải nhờ cô Quyên dịch dùm để biết Khánh muốn nói gì.

Cô Quyên cười, tựa như Khánh vừa nói một điều rất ngớ ngẩn buồn cười.

–  Hả, Khánh nó muốn nói gì vậy? – Thầy Minh gặng hỏi.

–  Nó nói… – Cô Quyên lắc đầu – Nó nói thằng Lâm không chạy được vì môn chạy cần hai chân, nhưng đá banh thì chỉ cần một chân cũng được.

Nói xong, cô Quyên bật cười.

Nhưng thầy Minh không cười. Thầy giật mình như người vừa phát hiện một bí mật. Hơn ai hết, thầy hiểu rõ sức mạnh của đôi chân của Lâm. Ồ, bóng đá, tại sao không?

Thầy Minh vỗ vai Khánh, vui vẻ đến nỗi Khánh sung sướng cười hả hê dù không hiểu hết tại sao mình lại được thầy vỗ vai nồng nhiệt như vậy.

*                      *                      *
Photobucket
Quả bóng kỳ diệu được mua bằng tiền túi của thầy Minh và cô Quyên hùn lại. Nhưng đó là chuyện sau này. Tôi sẽ kể các bạn nghe theo thứ tự.

Vì quả bóng xịn quá đắt tiền nên phải làm nháp cho chắc ăn. Trước tiên, thầy Minh mua một quả bóng da của trẻ con, rồi đưa cho cô Quyên xẻ một rãnh nhỏ đủ để nhét cái chuông vô.

Đường rãnh được khâu lại tỉ mỉ từng mũi rất kỳ công, và xịt keo super, vậy mà quả bóng cũng hơi bị meo méo một chút. Không sao. Cũng đáng được gọi là tuyệt vời rồi.
Photobucket
Sân trường, ngoài những vạch song song cho môn chạy, giờ đây có thêm những vạch dọc ngang cho môn bóng đá, khung thành được giăng tạm bằng những cây sào phơi áo quần và hai tấm bạt để phơi cà phê. Những cơn gió cuối năm khiến tấm bạt lùng phùng bay căng phồng như sẵn sàng đón đợi cú sút của khát khao bay bổng.

Lợi thế nghiêng hẳn về các cầu thủ khiếm thính, hiển nhiên. Nhưng đâu phải bỗng nhiên mà cô Quyên chịu để thầy Minh thuyết phục mình.

PhotobucketTiếng chuông leng keng theo mỗi cú sút, khi bóng chạm đất, tiếng leng keng nảy tưng thành một chùm réo gọi. Các cầu thủ khiếm thị chạy theo tiếng chuông như một điều xác tín. Húc vào nhau, té lăn, lồm cồm đứng lên kéo lại lưng quần bị tụt… lại lao về phía tiếng chuông reo. Lâm chạy nhanh đến nỗi bỏ xa tất cả mọi người một khỏang dài, như không phải Lâm đuổi theo tiếng chuông mà là ngón chân Lâm hút quả bóng về phía mình.

Thầy Minh nhỏen cười, mắt ướt. Cô Quyên nhận ra thầy Minh cũng dễ khóc như ai. Người dễ khóc thì không gian dối bao giờ. Phải vậy không?

.

Nguyên Hương

Những Vì Sao – Nguyên Hương

Thân tặng Christina Lee Sok Tin

Photobucket  “Cốp”, cúi đầu nhìn vào túi để lấy món quà cuối cùng nằm ở tận đáy, đầu tôi cụng vào một bộ râu, và tất nhiên cái tiếng “cốp” là do trán tôi va vào cái phía sau bộ râu, tức là cái cằm. Cú cụng làm trán tôi đau điếng, từ đó suy ra cái cằm của kẻ đối diện chắc là ê ẩm. “Xin lỗi nghen”, tôi vừa vừa nói vừa vén bộ râu xồm xoàm để kẻ đối diện nhìn thấy nụ cười cầu hoà của mình. Và cũng là để cho mặt mũi được đón chút gió mát. Hai tiếng đồng hồ trong bộ áo quần và mũ mão râu ria ông già Noel, tôi nóng nực kinh khủng. Chợt nhớ ra, tôi vội buông mớ râu về vị trí cũ. Nhưng bọn nhóc đã nhìn thấy, chúng nhảy tưng lên trước phát hiện tôi là một “bà” chứ không phải ông già Noel. Thậm chí chúng còn biết rõ bà già Noel trước mặt là ai nữa vì suốt từ sáng đến giờ các bạn trong đoàn và tôi sinh hoạt chơi đùa và cùng ăn trưa với chúng.

Tiếp tục đọc

Banmaihong's Blog

Nơi Đây Nắng Ban Mai Hồng Reo Vui

Blog Chuyên Anh

Nurturing Language Talents