CHÀO MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20-11
Cứ ngỡ rằng con giàu chữ lắm
Mới hay nghèo đến rách mồng tơi
Chỉ lời thầy giảng ngày thơ bé
Con cất làm lưng vốn cuộc đời.
Nhớ khi thầy uống câu thơ cổ
Sóng sóng tràn qua mắt thiếu niên
Có đứa hồn theo người tuốt kiếm
Đứa thì nước mắt ướt nhòe khăn.
Con cất lời thầy trong ngực trái
Làm viên thuốc giải những ưu phiền
Chao ôi thuốc giải còn viên chót
Mà nỗi đau đời cứ nặng thêm.
Thầy ngày tuổi viết lại càng cao
Húng hắng những khi gió chuyển mùa
Con bới gốc sâm triền núi bắc
Ước gì về kịp trước mùa mưa.
Con đi kiếm lá trên ngàn mãi
Mấy chục năm rồi vẫn biệt hơi
Khát một ngày về nâng chén rợu
Mừng thầy đắc thọ tuổi mười mươi.
Miếng cơm manh áo con còn nặng
Và vấp trường đua đến cạn đời
Lời thầy giọt giọt mưa xuân thấm
Đến tận bây giờ mới biển khơi.
Thơ Nguyễn Hàn Chung.
Ảnh: HH
Lời bình:
Tôi lần từng trang tập KHƠI NGUỒN ( thơ nhà giáo Đất Quảng 2002), và dừng thật lâu trước những dòng tâm tư của nhà thơ Nguyễn Hàn Chung. Với tôi đến giờ anh vẫn là một người xa lạ, mà thơ anh thì thân thuộc lắm.
Lời thơ có lẽ là của một đời thành đạt, ít nhất cũng là thành trên con chữ, đủ để tự tin rằng “ cứ ngỡ rằng con giàu chữ lắm”, và rồi con người ấy đi qua hết mưa nắng cuộc đời, thấm những nỗi đau đời, vị đắng cuộc đời cứ không thôi thốc tháo để hiểu những đa đoan nỗi mình chỉ là những trải nghiệm bé thơ, rồi chân tình tạ ơn: “Lời thầy giọt giọt mưa xưa thấm, đến tận bây giờ mới bể khơi”.
Trong lời thầy giảng, có cả một con đường cho những học trò nhỏ dần theo, mai sau, mà đã bây giờ :
Nhớ khi thầy uống câu thơ cổ
Sóng sóng tràn qua mắt thiếu niên
Có đứa hồn theo người tuốt kiếm
Đứa thì nước mắt ướt nhòe khăn.
Tưởng trong lời huấn thị ấy có Phạm Ngũ Lão múa giáo non sông trải mấy thu, có Đặng Dung mấy độ thất thế mài gươm dưới bóng trăng, có cô Tấm hiền lành, nàng Kiều hiếu tình trọn vẹn,Tô Thị bồng con trông chồng hóa đá, Vũ Nương oan khuất… Những lẽ sống cao đẹp hiếm hoi mà thế nhân mơ tưởng.
Và lẽ sống ấy đã , hỡi ôi, đã hữu ích một cách phiến diện, đã trở thành linh đan diệu dược mà người trò cung kính mang theo, để cuối nẻo đời nhận ra rằng không một thang thuốc lí tưởng nào có thể chữa cạn căn bệnh có tên là “đời”:
Con cất lời thầy trong ngực trái
Làm viên thuốc giải những ưu phiền
Chao ôi thuốc giải còn viên chót
Mà nỗi đau đời cứ nặng thêm.
Hờn trách thầy chăng? Nào hay sư phụ cũng đang ngặt nghèo tâm bệnh:
Thầy ngày tuổi viết lại càng cao
Húng hắng những khi gió chuyển mùa
Con bới gốc sâm triền núi bắc
Ước gì về kịp trước mùa mưa.
Hai thế hệ, một tâm bệnh, một tâm đạo.
Nhà thơ kết bài thơ như ngộ ra những gì xưa ấu thơ chưa thấu nổi:
Lời thầy giọt giọt mưa xuân thấm
Đến tận bây giờ mới biển khơi.
Cảm ơn nhà thơ Nguyễn Hàn Chung, nhiều nhà thơ viết về nhà giáo thật hay, song viết bằng tâm bệnh của người trong cuộc, lại là người đương thời như anh, tôi e rằng còn ít.
Loay hoay với ngày nhà giáo, muốn nói đôi điều, đâu hay điều cần tỏ bày, đã có anh.
.
Nguyễn Tấn Ái
Thích bài này:
Thích Đang tải...
Filed under: Bình luận Thơ, Giáo dục, Ngày Lễ & Sự kiện, Thơ, Văn hóa | Tagged: Bình luận, Giáo dục, Ngày Nhà Giáo VN, Thơ, Văn hoá | 5 Comments »