Đầu đường Xây dựng bơm xe,
Cuối đường Kinh tế bán chè đậu đen.
Ngoại thương mời khách ăn kem,
Các anh Nhạc viện thổi kèn đám ma.
Ngân hàng ngồi dập đô la,
In giấy vàng mã, sống qua từng ngày.
Sư phạm trước tính làm thày,
Giờ thay kế toán, hàng ngày tính lô.
Điện lực chẳng dám bô bô,
Giờ đang lầm lũi phụ hồ trên cao.
Lập trình chả hiểu thế nào,
Mở hàng trà đá, thuốc lào .. cho vui.
Nông nghiệp hỏi đến ngậm ngùi,
“Số em chắc chỉ tiến lùi theo trâu”.
Nhìn quanh, Thương mại đi đâu?
Hóa ra là đã nhảy tàu đi buôn …
Ngoại ngữ vẻ mặt thoáng buồn,
Đang ngồi viết sớ, kiêm luôn bói bài.
Báo chí buôn bán ve chai,
Giao thông đi chở thuê ngoài Đồng Xuân.
Bách khoa cũng gặp đôi lần,
Buôn đồ điện hỏng, kiếm cân dây đồng.
Mỹ thuật thì đang chổng mông,
Đục khắc bia mộ, cũng mong lên đời.
Mỏ địa chất mới hỡi ôi,
Sáng thồ hai sọt, chào mời mua than.
Thuỷ sản công việc an nhàn,
Sáng cân mớ cá, cuối làng ngồi rao ..!
Hàng hải ngồi gác chân cao,
Bao giờ trúng số mua tàu ra khơi.
Bác sĩ, y tá có thời,
Học xong về huyện được mời chích heo …
.
Khuyết danh
Lê Sáng chuyển bài
Filed under: Cười, Góc nhìn, Giáo dục, Thơ, Tuổi trẻ, Xã hội | Tagged: Giáo dục, Thơ hài, Tuổi trẻ |
Ai đã gây lên cảnh dở khóc, dở cười này nhỉ
Chẳng tại chúng ta! Tại cơ chế, hệ thống và chất lượng giáo dục, tại tệ nạn tham nhũng, những kẽ hở bắt người ta “chạy ” mệt nhoài từ trường học đến khi ra trường rồi không tiền không chạy e là nhiều Cử nhân và cả Thạc sĩ cũng không có việc làm.