Người ta hỏi tôi “Chị ơi ! Sao em thấy lúc nào chị cũng cười vui vẻ, thế chị không biết buồn hả chị ?”

Chà “Em ơi ! Là người mà nếu lúc nào cũng cười không biết buồn là gì thì một là dở hơi hay tam tam mà cũng có khi là quá vô duyên. Cuộc sống ai cũng có đủ vui buồn, vấn đề là ở chỗ vui lúc nào và buồn lúc nào. Khi lòng mình buồn, không nhất thiết phải đi kêu rên hết chỗ này đến chỗ khác, thở than than thở hết người nọ đến người kia, mặt nhăn mày nhó ca cẩm để cho thiên hạ thấy ôi tôi buồn quá tôi khổ quá đây. Làm thế chả được cái ích lợi gì cả, chỉ tổ làm người ta chán mình thêm. Đành rằng cũng có những lúc tâm trạng tệ quá không cầm nổi thì cũng phải nói ra với một ai đó, ít nhất cũng cảm giác là mình xả ra được một phần, và khi nhận lại những lời vỗ về hoặc động viên, mình cũng nhẹ bớt đi, nghĩ sáng hơn. Nhưng chỉ là lúc hết sức chịu đựng, còn thì hãy tự biết điều tiết tinh thần. Bởi nếu được chọn lựa, không ai là thích cái chuyện ngồi nghe người khác than vãn u sầu phiền muộn cả. Hơn nữa, khi đang buồn mà có dịp vui cười hể hả với ai đó, thì cũng là một tác động tích cực cho chính mình lắm. Nên hãy biết cười ngay cả lúc tưởng như mình không thể cười nổi. Hãy tin đi, cười vẫn tốt hơn khóc cả vạn lần mà. Khi nào có chuyện gì không vui, bức ách hay buồn khổ thì hãy chọn một tâm thế như thế này : Cuộc đời vốn không có nhiều ưu đãi, vậy nên cái gì không hay không vui thả vào gió cho nó bay đi. Và mỗi con người nên tự lập cho mình một cái bồn có sức chứa và có sức tiêu, để giải quyết mọi điều bất ái”.
Tiếp tục đọc →
Thích bài này:
Thích Đang tải...
Filed under: Âm nhạc, Góc nhìn, Kỹ năng viết, Tư duy tích cực, Văn hóa | Tagged: Cười, Góc nhìn, Kỹ năng viết, Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, Tư duy tích cực, Để gió cuốn đi | 2 Comments »