Phượng Thì Con Gái – Những Năm Tháng Tuổi Học Trò – Lương Thúy Anh

Nắng đang vàng lên đều khắp lối Huế, mùa hè đang từng ngày lắng nghe khúc đồng ca rộn ràng của bầy ve, và phượng vỹ đã ươm sắc hồng trên những con đường phố nhỏ.
Tôi đã đi qua xa rất xa con đường có những buổi tan trường trở về nhà “giỏ xe chở đầy hoa phượng”, và có khi có cả ai đó đi theo một bên thì thầm “em chở mùa hè của tôi đi…mô”
Có thể là hình ảnh về hoa paintbush Ấn Độ

Ảnh : BS Nguyễn Thanh

Tiếp tục đọc

Advertisement

Thương Nhớ Nhà Xưa – Huệ Hương

Một chuyến máy bay gần hai giờ đồng hồ. Thêm vài ba tiếng ngồi trên xe buýt. Hay một chuyến xe đường dài xuyên đêm tám tiếng. Khoảng cách, thời gian và mệt mỏi có là gì khi ta được chạm vào thương quen không bao giờ cũ có tên nhà, ngôi nhà xưa in trong nỗi nhớ.

Vườn xưa

Nhà, tiếng ấy cất lên gọn ghẽ, đơn giản mà nặng ân tình. Nơi ta lớn lên hồn nhiên sáng trong. Tuổi thơ bình dị không dư dả vật chất tiền bạc nhưng chẳng thiếu khoảng trời trong xanh. Dư thừa màu nắng mật ngọt ươm trên triền lá lóng lánh sớm mai. Dôi dả từng mùa gió rong rãi trên mắt cười, trên suối tóc, trên ánh nhìn xa xăm của mẹ.

Tiếp tục đọc

Mùa Đông Thơm Hương – Huệ Hương

Xin giới thiệu một bài viết về nỗi nhớ mùa Đông của Tác giả Huệ Hương, tuy bây giờ  đang Xuân hồng thắm, nhưng hồi ức đẹp mùa nào cũng khiến ta bâng khuâng và  xúc động khi đọc lại và nhớ về 

__________________

hoa-mi

 

Tháng Mười dịu dàng nói lời giã biệt nhường chỗ cho tháng Mười Một ghé ngang. Như một dấu câu gấp rãi cuối dòng, như một lời thì thầm đong đầy dư âm, vị mùa đông của tháng gần cuối năm mềm mịn bịn rịn trong từng hơi thở mỗi người.

Em nghe phố dậy hương, hương mùa đông dịu dàng se sẽ. Hương của cái lạnh đầu mùa đong đưa tựa tiếng chuông gió leng keng bản hoà âm dễ chịu. Phố thơm hương, hương mùa lạnh sẽ đằm đặm nồng nàn thêm theo từng dấu chân thời gian qua từng ngày. Phố thêm phần xuyến xao lơ đãng, lãng mạn khi nương vào mình cả một mùa hoa. Tiếp tục đọc

Tử tế Đi Xa – Khải Đơn

Năm tôi 10 tuổi, mẹ cho tôi đi chuyến xe đò thật dài về Cần Thơ, qua hai chiếc phà. Chị bán bánh phồng sữa chìa một chùm bánh ra mời mẹ mua. Mẹ lắc đầu từ chối mua và chị tiếp tục đi mời người khác. Mẹ bảo: “đồ ăn mua trên phà toàn hư cũ, đến nhà ngoại mẹ mua cho.” Nhưng tôi òa khóc đòi cho bằng được.

Mẹ ngần ngừ rồi cũng gọi chị lại. Mẹ chọn một túi. Chị chặn mẹ lại: “Chị ơi, chị lấy cái này nghen, bánh mới hơn, dẻo lắm, cho bé nó ăn. Cho con nít ăn em không bán gian đâu.”

Tiếp tục đọc

Mùa Thu Vĩnh Viễn – Tiểu Lục Thần Phong

mua thu

Thế là mùa thu em ơi!

Trời đã vào thu, không khí se se lạnh, lá lác đác vàng. Mùa thu là mùa  thu hoạch vụ mùa cuối, là mùa bắt đầu cho một quá trình mục nát và tích tụ cho mùa sau. Mùa thu đẹp, đẹp đến nao lòng, đẹp mê lịm cả tâm hồn. Nếu những ngày đầu mùa, người nghệ sĩ thiên nhiên chỉ mới phác họa vài đường nét màu vào ngàn xanh, lúc ấy sơn hà chỉ là một bức tranh thuỷ mặc với nét cọ chấm phá. Nhưng khi thu đến giữa mùa, thì ấy chính là lúc mà  cao hứng tột đỉnh, chính là lúc mà sự phóng khoáng vượt qua mọi qui định, khuôn phép ước lệ…Người nghệ sĩ thiên nhiên hắt cả bảng màu xuống trần gian! Chao ôi, thiên nhiên bừng lên như gấm hoa, như cẩm tú, laị như vàng pha sáng cả sơn hà! Muôn hồng nghìn tía, từ phố thị cho đến  đồng quê và núi rừng. Lúc bấy giờ không bút mực nào tả nổi vẻ quyến rủ của mùa thu, Tiếp tục đọc

Khi Nhận Ra Mình Đã Già ( Huỳnh Phương – Huệ Hương )

Có phải ” Mỗi người già là một thư viện “

Càng già con người càng hạnh phúc và tự tin hơn “

Image result for người già hạnh phúc

Nhà Thần kinh học người Ý – Do Thái  đoạt giải Nobel 1986 ” Khi già đi, thị lực con người kém đi ….nhưng sẽ NHÌN THẤY NHIỀU HƠN ” Và gần đây tôi đã đọc được đâu đó rằng ” Mỗi người già là một thư viện “.

Tiếp tục đọc

Kho Đồ Cũ Của Mẹ – Thạch Bích Ngọc

Trong gia đình tôi, mẹ lại là người luôn sống với những hoài niệm xưa cũ, khi những gì từng gắn bó với mình, với gia đình là mẹ luôn nâng niu gìn giữ, dù nó đã là đồ thừa, đồ bỏ đi. Tôi và nhiều người hàng xóm vẫn luôn gọi cái căn phòng chứa các vật dụng đã cũ của mẹ là “bảo tàng”.

Kho đồ cũ của mẹ - Ảnh 1.

Chiếc cối xay lúa của những ngày xưa. Ảnh: thuongmaitruongxua.vn

Tiếp tục đọc

Tâm tình cùng các em tôi trong mùa trăng hiếu hạnh – Tâm Lễ-Nguyễn Ngọc Luật

Tháng bảy lại về với những cơn mưa chợt đến chợt đi không buồn báo trước. Trên tầng lá của những hàng cây vẫn một màu xanh um của cỏ cây mùa hạ, nhưng trên đường đi đã lác đác những chiếc lá vàng rụng rơi. Trời mùa  thu phương nam không có gió heo may, không có mưa ngâu tháng bảy, không có cái không gian buồn buồn ủ ê làm tê tái lòng người. Nhưng cùng với những cơn mưa, bầu trời không còn trong xanh màu hạ mà bầu trời như chùng xuống với những đám mây màu cánh vạc giăng kín tạo cho không gian một màu ảm đạm, tất cả dường như đều mang nặng một nỗi u hoài. Tiếp tục đọc

Tìm Đến Núi – Khải Đơn

Con người tìm đến núi bởi một khao khát bí ẩn và đầy viển vông.

Người muốn nhìn thế giới xa hơn muôn loài khác, như tín hiệu gen tổ tiên để lại từ hàng vạn năm trước: khi kẻ săn mồi có ưu thế hơn tất cả nếu ở trên đỉnh cao.

Người muốn bước lên đỉnh của loài người, đi về phía khói mù tan loãng chứa đựng điều bí mật. Núi không tiết lộ mình như bình nguyên hay sông hồ lặng lẽ. Núi im re như người khổng lồ đã ngủ, nghĩ ngợi rất nhiều điều trong hàng triệu tuổi sinh tồn ở đó. Con người đi tìm núi, để nhìn thấy cái sinh tồn đó hiện hữu trên lưng họ.

Tiếp tục đọc

Hết một kiếp người *

Vậy là sư thầy đã ra đi, trút bỏ một kiếp người gian nan ….

15 tuổi đi tu, chẳng biết tu vì ngộ hay tu vì muốn được yên thân.
15 tuổi xuống tóc, chẳng biết có xuống được bụi trần ai hay xuống tóc vì gia đình nghèo cơ cực. 
15 tuổi sớm mõ chiều kinh, không biết có hiểu được vô thường, sắc tức thị không.

Commercial Photography

Chỉ biết con đường ấy … cũng như bao con đường khác. Là người thì phải đủ hỉ nộ ái ố. Mang thân thì phải sinh lão bệnh tử.

Tiếp tục đọc

Cánh đồng cỏ bàng và đàn sếu

Trong giấc mơ cổ tích của tôi những cánh đồng cỏ bàng & đàn sếu là những kí ức đẹp chưa bao giờ phai mờ. Đó là lí do vì sao chúng tôi yêu tha thiết đến thế những sản phẩm làm từ cỏ bàng? Và đằng sau những món đồ bện bằng cỏ bàng là những điều bạn sẽ khó biết.
Ngày đó, ở miền Tây Nam Bộ có một đứa bé da đen nhẻm đầu trần chân đất chạy theo mẹ ra đồng mỗi sớm, lúc nào trên tay mẹ cũng có chiếc giỏ đệm đựng thức ăn trong giỏ. Đó là tôi. Mẹ đựng tất cả những gì có thể, nhà chỉ vỏn vẹn có mỗi cái giỏ đó thôi… Quê tôi gọi là giỏ đệm bàng. Giờ sống nơi thị thành, trải qua bao nhiêu túi xách đồ dùng hiện đại, nhưng giỏ đệm bàng đan bằng tay tỉ mỉ vẫn là món quà quê hương mà tôi từng thích nhất.

img 1682 1

Tôi vẫn từng đặt câu hỏi cỏ bàng có từ đâu? Nó có từ vùng biên giới Kiên Giang.

Khi Bất An Lấp Đầy Tâm Trí – Khải Đơn

Tôi đang ngồi ở bờ biển một làng chài nhỏ trên đảo Java, Indonesia. Sáu người ngư dân đang đan lưới cho buổi đánh cá chiều muộn. Gió biển nhẹ nhàng như chiếc máy điều hòa nhiệt độ khổng lồ cho cả ngôi làng.

Họ không có vẻ gì vội vàng hay sợ hết thời gian.

Đó là sự khác biệt duy nhất tôi tìm thấy giữa người sống ở đô thị như tôi, và người sống ở các nơi thiếu vắng nhịp độ dịch chuyển của thành phố.

Ở đô thị, thời gian thường hết nhanh như bay hơi. Tôi hẹn cà phê một bạn, ngồi với người ấy một lúc, khi nhìn đồng hồ đã cạn buổi sáng. Tôi ngồi trong văn phòng thực hiện bài viết gấp cho sáng hôm ấy. Tay ngừng gõ ngẩng lên, giờ ăn trưa đã qua bao giờ không biết.

Hồi ở Chile, trong rừng quốc gia, tôi làm sạch con cá, nấu xong bữa trưa. Ăn xong và đi chạy một vòng. Trở về, tôi viết nốt bài còn dở. Làm xong hết tất cả, thời gian chưa qua 4 giờ chiều.

Ở làng chài này cũng vậy. Mỗi sáng thức dậy, tôi lướt sóng cho đến khi mệt (chừng 2 giờ), trở về tắm rửa, làm việc, ăn trưa xong vẫn chưa đến 1 giờ chiều.

Tiếp tục đọc

Mỗi Thời Điểm Trong Đời (Huỳnh Phương – Huệ Hương)

Phải chăng không có cái gì đẹp hơn là HỒI ỨC  vì khi ta  hồi tưởng, muốn tìm lại một chút hương vị dù đau khổ hay hạnh phúc thoáng qua cũng chẳng bao giờ nắm bắt được?  Có lẽ vì thế  các thiền sư triết gia đều khuyên ta ” Sống trong thực tại  ở đây và bây giờ….” 

Being-Present-here-and-now

 

Nhưng nói là nói, còn thực hiện được hay không, còn tuỳ vào căn cơ, thời thế và điều quan trọng nhất vẫn là chữ Duyên với  Nghiệp.  Tiếp tục đọc

Hoang Tàn Trong Đáy Mắt – Khải Đơn

Bạn kể: Năm đó cả vùng Santa Lucia lở đất. Cả thị trấn biến mất. Đường qua thị trấn cũng bị quét sạch. Con đường gần nhất người có thể tìm vào để xem dấu vết ai còn mất phải đi bằng xe ủi. Đất mềm như bột, nhão và lan ra như sinh vật lừ lừ.

Kể xong khúc đó, con đường bê tông kết thúc. Từ đó, chỉ còn mảnh vụn của cây cối, đất đai, vật liệu nhà cửa trộn vào nhau, màu đất, màu trắng lổn nhổn, nhưng đã có thiết bị cơ giới khổng lồ dọn thẳng thớm thành đường.

Cái từng là lưng núi bị gãy đôi. Ngọt như dao cắt bánh xén một phần đẩy qua chiếc đĩa khác. Lưng núi gập xuống. Từ đó, người bé li ti như côn trùng, thấy toàn bộ dòng đất bùn đã cào xô xuống dưới, gỡ gốc tất cả cây cối, rừng thẳm, vách đá, dòng sông – và phủ hết bằng bùn đất một màu.

Santa Lucia có thêm vài ngôi nhà sống động. Nửa thị trấn trước mặt vẫn chìm trong mắt buồn của ngôi nhà bị nổi lên giữa loại bùn lỏng dâng tới. Tiếp tục đọc

Hạnh phúc theo cách mỗi người *

– Bác sĩ ơi, giúp tôi.

Ông cụ Hùng lập cập bám lấy mình như chiếc phao cuối cùng giữa đại dương.

– Bác sĩ hãy nói cho họ, những người quản lý viện dưỡng lão này là tôi còn minh mẫn đi, tôi còn giữ tiền được.

Image result for bọc tiền

Tiếp tục đọc

Món xôi ăn ngán tới cần cổ và thằng con ăn hại…. ( Vũ Thế Thành)

Hồi nhỏ tôi không thích ăn xôi. Đơn giản vì mẹ tôi bán xôi, mỗi khi bán ế, bà thường “mời” tôi ăn. Con nít ăn hoài một thứ ngán. Đôi khi tôi làm eo không ăn, bà chẳng nói gì…

Rồi cũng có cách “gỡ” lại. Tôi giả vờ ốm, không ăn cơm. Ốm đau ai lại gợi ý ăn uống này nọ. Tôi cũng hiểu thế. Bà hỏi tôi ăn cháo, tôi lắc đầu. Bà hỏi tôi ăn phở, tôi nín lặng. Thế là tôi có phở. Một tô phở thì chẳng nhằm nhò gì với thằng nhóc đang tuổi nghịch ngợm. Tôi lén bà xuống bếp xúc thêm cơm ăn với nước phở.

Gánh xôi mẹ đem bán mỗi ngày. (Ảnh minh họa qua TTO)

Tiếp tục đọc

Từ Kyoto đến Osaka – Nguyễn Quý Đại

Image result for KyotoKyoto

Từ Tokyo 東京 đi Kyoto 京都市 513.6 km, giá Ticket là 13.600 yen (ca.100 €) tàu nhanh Shinkansen (Superexpresszüge) tốc độ 400 km/h nhưng chỉ chạy khoản 280 – 320 km/h. Du khách xuống trạm cuối, mỗi toa có hai nhân viên mặc đồng phục đứng cúi đầu chào và sau đó xách dụng cụ lên tàu làm vệ sinh, lau chùi, hút bụi sạch sẽ khoảng 10 phút thì cho du khách tiếp tục hành trình, tàu đầy đủ tiện nghi có WiFi, mổi toa tàu ghế ngồi theo hàng ngang là 3-2 (5 chỗ ngồi rộng rải, khoản 15 hàng dọc) chạy rất êm, khởi hành đúng giờ, thời gian đến Kyoto hơn 2 tiếng, chạy qua những đồng quê xanh tươi ruộng lúa, nông trại trồng rau trong nhà kính… nhà lợp ngói màu nâu khang trang, xa xa là đồi núi với sương mù. (ở Âu Châu đi tàu lửa qua các làng quê phần lớn nhà lợp ngói đỏ, không có ruộng nước, nhưng có nhiều cánh đồng rộng trồng bắp, lúa mì, củ cải, vườn nho, táo. vùng Bavaria trồng nhiều dây hopfen, lấy hoa để nấu bia…Các rừng thông xanh dù mùa đông băng giá) Tiếp tục đọc

Tháng Chạp xôn xao

 Rồi thì tất cả cũng trôi về những ngày tháng Chạp với thật nhiều xúc cảm… 

Buổi sớm xuống phố, nghe vẳng đâu đó từ phía vỉa hè giai điệu quen thuộc và náo nức trong ca khúc “Happy New Year” của ABBA cho một đoạn phim quảng cáo, mới thảng thốt giật mình. Tháng Chạp rồi đấy, tháng cuối cùng của năm, sẽ trôi đi nhẹ nhàng như một cái chớp mắt duyên dáng của cô nữ sinh làm dáng trước gương mỗi buổi mai đến trường, tháng của những cái ngoái đầu nhìn lại một chặng đường trong năm ta đã đi qua, bộn bề những buồn vui, có hy vọng tin yêu và cả những ngậm ngùi tiếc nuối.

khoa2.jpg
Niềm vui của các em nhỏ tại Trại phong Sóc Sơn (Hà Nội)

Tháng Chạp lạnh. Những hàng cây thẫm đen xô mình dạt lại gần nhau kiếm tìm hơi ấm, những vỉa hè vắng khô cong dưới ánh đèn đường hắt hiu, khô cong cả những xúc cảm để không ăn năn, không run rẩy trước những tấm ny-lông, những manh chiếu rách co ro trải tạm để qua đêm trên mặt mình của những cuộc đời tạm chông chênh chốn Hà thành. Đâu đó một tiếng rao đêm lạc lõng, run rẩy và đứt quãng rồi tan đi vội vàng giữa thăm thẳm đêm đông… Tiếp tục đọc

Thói quen tạo nên tính cách (Huỳnh Phương – Huệ Hương)

Résultat de recherche d'images pour "Little Buddha"

Có những kỷ niệm ta tưởng đã được cất giấu tận đáy sâu tâm hồn, sẽ phải mờ theo thời gian,  theo sự đổi thay,  sự trưởng thành của ta.  Nhưng không … nó không hoàn toàn mất đi,  mà thật ra vẫn tồn tại trong cơ thể ta qua những hình thức vật lý hay khuôn mẫu mà ta ứng xử.  Đó cũng chính là nguyên tắc mà tôi đã học về nghiệp … hay nói đúng hơn là những trải nghiệm trong cuộc đời. Tiếp tục đọc

Những năm mới của về sau… – Khải Đơn

Tôi gặp nhiều tình huống mà người đọc trẻ của mình thường lo lắng cuộc sống không diễn tiến theo ý họ muốn, hoặc cảm thấy áp lực phải chiều theo ý người lớn đang chăm sóc họ, đồng thời lại hay lo lắng vì cảm giác bị bỏ lại trong khi chúng bạn đều đang tiến lên phía trước.

Tiếp tục đọc

Lak – Ngày Trở Lại Cùng Nhóm Ban Mai Hồng ( Huỳnh Huệ )

Trở lại Lak lần thứ tư với Nhóm Thiện nguyện Ban Mai Hồng, lòng tôi mênh mang một nỗi niềm khó tả. Lần đầu tiên Nhóm đến Lak làm thiện nguyện là ngày 31-1-2015 ( nhằm ngày 12 tháng chạp). Lần đầu ấy, Nhóm chỉ có thể tặng 100 phần quà cho 100 hộ nghèo ở 3 Buôn Ba Yang, Gung Dang và Lạch Dâng thuộc xã Krong No, huyện Lak, với sự đóng góp của khoảng ba, bốn chục gia đình để tặng quà Tết cho đồng bào dân tộc nghèo . Cái Tết Ất Mùi 2015 ấy, Nhóm chỉ có thể thực hiện được 2 chương trình thăm trao quà ở Lak và 2 xã Easieng, Easing, Buôn Hồ với tổng số tiền cho mỗi nơi khoảng 20 triệu đồng là tối đa.

Tiếp tục đọc

Món Quà Ngẫu Nhiên – Đàm Lan

Món quà ngẫu nhiên là món quà không trông đợi, không được báo trước, không dự trù sẽ có, nhưng bỗng nhiên trong một khoảnh khắc trong một thời điểm sẽ ùa đến với ta, sẽ mang cho ta một cảm xúc thật dễ thương thật tuyệt vời thật hạnh phúc. Và cái sự ngẫu nhiên ấy cho ta cái cảm giác được ưu đãi được ban tặng, khiến ta nhận thấy cuộc sống này với ta thật đẹp thật ý nghĩa. Món quà ngẫu nhiên ấy không xa không xách ước không cầu vọng không tìm kiếm, mà vẫn thường hiện hữu cùng ta trong những ngày. Vấn đề là ta có nhận ra nó hay không, có xem nó là một món quà hay không, có cảm nhận được giá trị mà nó đã mang đến cho ta hay không, hay ta chỉ nhìn nó một cách đơn thuần rằng đó là lẽ tự nhiên phải đến, không cần chú ý, không cần nâng niu, không cần cảm xúc.

Commercial Photography
Tiếp tục đọc

“MÌNH” – Đỗ Hồng Ngọc

Tôi có việc phải đến liên hệ ở một công ty. Cô tiếp tân trẻ, chừng ngoài hai mươi, khá xinh, ân cần cúi chào. Tôi nói tôi có hẹn với cô T. sáng nay. Cô tiếp viên liền nhắc điện thoại lên để gọi cho cô T. và đột ngột quay qua hỏi tôi: “Mình tên gì ạ?”.

Tôi chưng hửng. Trời! Lâu lắm rồi chưa được ai gọi mình là… mình cả! Bây giờ bỗng dưng được gọi là “Mình”. Sướng ghê nơi! Mà cô tiếp tân nhỏ hơn mình nửa thế kỷ. Sực nhớ Nguyễn Công Trứ đã từng sượng sùng: “Ngũ thập niên tiền…”.

minh

Tiếp tục đọc

Niềm vui vô hạn khi bạn cho đi

Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên “người bạn của sinh viên” vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.

Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.

(Ảnh minh họa/Shutterstock)

Tiếp tục đọc

Đừng Để Cạn Kiệt Tình Thương ( Huỳnh Phương – Huệ Hương)

 Bắt đầu  một tuần mới.  Hôm nay cũng như mọi ngày,  sau khi công phu sáng tôi thường có thói quen bói thử điều gì mình cần phải tu học thêm  để sống một cuộc sống thanh tịnh và an lạc hơn từng ngày, tuỳ theo những chuyện đã gặp phải trong tuần vừa qua. Như các bạn đã biết, tôi thường có cẩm nang được chép nắn nót từ những luận giải của các danh tăng theo mỗi  bộ kinh lớn. Hôm nay tôi bỗng nhiên chọn Cẩm nang cho bộ kinh Pháp Hoa và nhắm mắt cầu nguyện Hộ pháp ban cho tôi một lời khuyên, tay tôi lần giở  ngay trang 67 trong cẩm nang tôi chép về phần LÀM SAO SỐNG TRONG PHÁP HOA, đoạn nói về khi gặp bất cứ phiền não …. Tiếp tục đọc

Đôi Điều Cảm Niệm về ” Thầy” – Đàm Lan

Hôm nay, ngày 1 tháng 12, là ngày “bổn mạng” của một người “Thầy” mà tôi rất yêu kính. Một người Thầy duyên nghiệp đã dẫn dắt cho tôi đươc gặp. Một người Thầy đã cho tôi vỡ ra được rất nhiều góc độ nguyên lý sống, cũng là một mũi tên chỉ đường cho tôi đủ tâm thế đi đường dài cùng văn nghiệp. Nếu trong những bước chập chững ban đầu tôi không gặp được Thầy, chắc có khi những vụn vặt người đời đã có thể đánh bại tôi.

Kết quả hình ảnh cho nhà văn ma văn khángNhà Văn Ma Văn Kháng – Ảnh: Zing news

Tiếp tục đọc

Năm tháng đã cho ta được những gì khi cái tuổi cứ đuổi xuân đi

Năm tháng qua đi, dòng đời vội vã, chớp mắt một cái đời người đã bước sang kỳ ‘quá bán’. Tiếp tục đọc

Đừng tiếp xúc với người Sài Gòn, “tánh kì” lắm, thương hoài hổng hay!

Sài Gòn nhiều người tánh kỳ lắm, vừa “dân chơi” vừa nhiệt tình quá đáng hà, đến đi chợ cũng giá cả chả rõ ràng, “Con cho nhiêu cho” thì lấy gì cô chú lời đây. Tánh kỳ vậy đó nên có người bảo “Nói bé vậy thôi mà có bé đâu. Chục cái quận, biết bao cái hẻm. Mỗi lần đi tìm quán là muốn ná thở. Vậy mà thấy Sài Gòn cứ bé ở trong tim.”

Đừng tiếp xúc với người Sài Gòn, “tánh kì” lắm, thương hoài hổng hay!. (Ảnh từ 5giay)

Tiếp tục đọc

Hà Nội trong tim tôi: Bức tranh hai màu sáng tối, nhưng nếu yêu rồi thì cảm nhận bằng cái tình thôi…

Đang nhâm nhi tách cà phê bỗng nghe được câu hát trong Ngẫu hứng phố của nhạc sĩ Trần Tiến ‘Hà Nội cái gì cũng rẻ, chỉ có “đắt” nhất tình người thôi’, tự nhiên lại nghĩ: Hà Nội sao mà có gì đó rất lạ, đi xa thì nhớ mà ở gần cứ thấy khó ưa…

Có lẽ Hà Nội là thành phố bị nghe nhiều lời “phàn nàn” nhất cả nước. Người ta cái gì cũng có thể chê trách Hà Nội, từ chuyện kẹt xe giờ tan tầm và cả lúc không tan tầm cho đến chuyện hàng quán giá bán cắt cổ, bà chủ nhà trọ khó tính, người lái taxi cố tình đi vòng vèo để lấy thêm tiền của khách…

Tiếp tục đọc

Đoạn cuối trang nhật ký (Huỳnh Phương – Huệ Hương)

Vẫn biết viết nhật ký là một cách để luyện tập trí nhớ, để tránh trầm cảm nhất là với những người cao tuổi và phải sống xa con cháu, nhưng hôm nay tôi đã ” say goodbye “, nói lời tạm biệt với nó và đốt hết tất cả theo dĩ vãng  để quyết định từ nay không nhìn về một quá khứ sau khi đã tìm ra  lời khuyên để đời của Krishnamurti, và chấp nhận giá trị  đúng và quý giá của lời hay ấy.

Résultat de recherche d'images pour "burning the diary" Tiếp tục đọc

Sống với ước mơ là tuyệt vời, nhưng tuyệt vời hơn là ta có thể từ bỏ nó… – Khải Đơn

“Nếu bạn được làm đúng thứ mình mơ ước, cả cuộc đời sẽ luôn hạnh phúc”

“Thất bại lớn nhất trong đời là không dám sống với ước mơ của mình”

Tiếp tục đọc

Tôi đi tìm “tôi” (Huỳnh Phương – Huệ Hương)

Bao kiếp trầm luân vòng lưu lạc

Trong mê nghiệp chướng đã cuộn đầy

Một sớm tỉnh bừng nghe Phật Pháp

Nghìn năm trôi tựa áng mây bay!

Đường Vân

Kết quả hình ảnh cho ngộ

Bốn câu thơ trên đã gợi nhớ lại thời gian tôi chưa tìm về được Đạo vì mãi còn lang thang đi theo cái ảo giác đi tìm một hạnh phúc trong bóng đêm, luôn chạy đua bận rộn để kiếm tìm  những tri thức, ấy thế mà càng ngày càng đi lùi chứ không tiến bộ, để rồi tới khi chợt tỉnh thì tóc trắng đã vài sợi trên đầu. Tiếp tục đọc

Người với người quý ở tâm giao, tâm có thiện mới có thể bao dung, thấu hiểu

Cuộc đời là một vở kịch, chúng ta là nhân vật chính và cũng là diễn viên của vở kịch này. Với cốt truyện được viết trước, chúng ta vào các vai diễn. Cứ hết đời nọ sang đời kia rồi lại bắt đầu lại. Trong cõi trần thế, chúng ta chỉ là khách qua đường. Vậy tại sao chúng ta cứ phiền não vì đau khổ của mình và của người khác, cứ mãi chìm nổi u uất phiền muộn trong danh lợi? Tiếp tục đọc

Vì sao ‘mùi của mẹ’ luôn thơm nhất?

Ai có mẹ đều ghiền mùi của mẹ lúc nhỏ, nhớ da diết khi lớn lên. Mùi của mẹ có gì đặc biệt mà khiến cả đời ta nhớ nhung thấm đẫm? Phải chăng mùi nước hoa mẹ hay dùng hay mùi mồ hôi đặc quyện của mẹ?
Ai có mẹ đều ghiền mùi của mẹ lúc nhỏ, nhớ da diết khi lớn lên /// shutterstock

 

Ai có mẹ đều ghiền mùi của mẹ lúc nhỏ, nhớ da diết khi lớn lên – Ảnh SHUTTERSTOCK

Tiếp tục đọc

Mỗi Ngày Là Một Ngày May Mắn ( Huỳnh Phương – Huệ Hương)

Mỗi lần nhìn vào câu danh ngôn của Lama Khyentse Dilgo Rinpoche thầy của Mathieu Ricard ( một người được mệnh danh là người hạnh phúc nhất  mà mình hằng tâm niệm ), luôn được để trước bàn viết:  “ Ta không nên bao giờ xem bất cứ một ngày nào trong cuộc đời mình là một ngày bình dị cả mà phải coi MỖI NGÀY LÀ MỘT NGÀY MAY MẮN, may mắn được cơ hội làm người” 

Image result for Every day is a lucky day

Tiếp tục đọc

Blog Chuyên Anh

Nurturing Language Talents

%d người thích bài này: