Lang thang mãi nhiều năm tìm tri kỷ
Cuối cùng chỉ kinh sách làm bạn mà thôi
Trải tâm tình mượn văn bút bớt chơi vơi
Đại duyên giờ cuối
tìm được chốn để khúc đàn khẩy dạo
Tình vốn đẹp nếu cùng hiểu sâu lối đạo
Nghĩa càng thâm khi chung một đạo tràng
Quá khứ dù buồn đau – chút huy hoàng
Điều gì đó …
thật ấm áp, thân thương và trân quý!!
Dòng thời gian thoáng vội …
đời hải ngoại nội tâm vô tận ý
Tuổi vào đông, con chục đứa vẫn cô đơn
Cơ hội tu tập nhắc nhở : Thật, Chơn
Sáng suốt biết mình để sống tiêu nghiệp cũ !!!
Mỗi một ngày qua,
hạnh phúc trần thế chưa bao giờ đủ
Chỉ có Phật pháp là vượt khỏi thời gian
Đừng luẩn quẩn tìm mảnh đất bình an
Bát phong lay động – thẩm sâu, tinh tế
Chỉ nhớ rằng : cõi phù vân luôn thế
Mà quỹ thời gian gần hết, đâu là giác, mê ?
Uyển chuyền linh động mới thấy nẻo về
Luôn nguyện cầu có trí tuệ để vững bước!!
Hưng phấn nhất, biết.túc duyên tiềm ẩn Phước!
Huỳnh Phương – Huệ Hương
Filed under: Nghệ thuật sống an lạc, Thơ, Tu học Phật | Tagged: Dòng Thời Gian Thoáng Vội !, Thời gian qua nhanh?, Thơ HPHH |
Trả lời