Một cô nàng lên núi gặp nhà sư. Cô nói:
– Thưa Thầy, con muốn buông vài thứ mà không thể.
Nhà sư đưa cô gái cầm 1 cái cốc rồi liên tục rót nước sôi vào đó.
Khi nước nóng đầy cốc, tràn cả ra tay, cô gái thả ngay cốc nước xuống.
Nhà sư từ tốn :
– Đau rồi tự khắc sẽ buông.
Vấn đề là, buông rồi thì tay vẫn đau và vết bỏng vấn lên sẹo.
Vậy tại sao con cứ phải chờ tổn thương thật sâu rồi mới buông ?
Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên quá lệ thuộc và dính mắc vào nó vì hội ngộ và chia ly là bản chất, là lẽ tất nhiên của đời sống.
Khi vui, bạn nên nghĩ rằng niềm vui này không miên viễn trường tồn.
Khi đau khổ, bạn nên tự nhủ rằng nỗi đau này cũng không còn mãi.
Giữa các phạm trù đối lập như được mất, buồn vui, bạn luôn tự nhắc mình như thế thì sẽ sống thanh thản giữa ” hai miền mưa nắng ” cuộc đời.
.
Sưu tầm
Teresa Ngọc Nga chuyển bài
Filed under: Kỹ năng sống, Tâm hồn, Truyện Thiền | Tagged: Buông tay, Kỹ năng sống vui, Lời hay ý đẹp, Truyện thiền, Đừng dính mắc |
Chí lý thay! Cám ơn Teresa Ngọc Nga đã chuyển bài.
Hay quá phải không Chị Túy Phượng. Em nhận những bài chia sẻ hay từ Tác giả Teresa Ngọc Nga về lối sống và nét đẹp tâm hồn, tư duy tích cực mỗi ngày. Cám ơn Chị Teresa Ngọc Nga. 🙂
😛