Chiến tranh ác liệt. Bố ra chiến trường. Mẹ cô độc dắt con lánh nạn khắp nơi.
Hòa bình. Bố không trở về. Mẹ khóc hằng đêm.
Năm năm sau mẹ mới quyết định lập bàn thờ với bức di ảnh của bố.
Một mình mẹ vất vả nuôi con. Vậy mà căn bệnh ung thư quái ác lại cướp mất mẹ.
Hôm bức ảnh mẹ được đưa lên bàn thờ bên cạnh bố, bất ngờ bố trở về! Tất cả chợt vỡ oà……
Bức ảnh bố được hạ xuống. Trên bàn thờ …mẹ lại một mình.

Mẹ ghẻ –Mai Nhung
Cô tôi muộn chồng vì quá dữ dằn, ruột thịt cũng chẳng ai muốn gần, đành lấy dượng, đã góa vợ.
6 tuổi, Lộc về với mẹ ghẻ, làm đủ việc mà vết roi mới chồng lên dấu đòn cũ…
Lộc 15 tuổi, dượng chết. Đinh ninh Lộc bỏ đi, nên ngày mở cửa mả, cô đuổi khéo:
– Có muốn về với bà ngoại mày không?
Lộc cúi đầu, nói trong nước mắt:
– Con đi rồi, mẹ ở với ai?
Sau câu nói ấy, dường như bà mẹ ghẻ thì ở lại với nấm mồ, còn cô tôi về, đi chùa, ăn chay.
Lộc trở thành cậu ấm – rồi trở thành thạc sĩ, mẹ con thân thương như một phép màu.
Em bé bán vé số
Mười ba tuổi,cha chết. Mẹ lấy dượng. Bé bỏ học đi bán vé số.
Mẹ bảo : – Con liệu nuôi lấy thân, mẹ bất lực.
Bé nghĩ : – Trong cuộc đời này ai khổ như mình ?
Tối nọ bán trúng độc đắc cặp mười cho một ông bằng tuổi cha. Bé vui mừng chạy tới báo tin.
Nhà vắng. Ông ấy cười cười kiểu dê cụ. Trao một tấm vé trúng thưởng rồi bảo :
– Của em .
Đêm đó bé không về nhà, đau đớn …..
Khuya tỉnh dậy nằm bên ngoài cánh cổng. Bé lần tìm tấm vé. Không còn. Cánh cửa khép chặt …..
Sợ tôi ăn gian, em tự tay gấp khăn thật kỷ .
Vậy mà, chưa hết một vòng sân, tôi đã bắt được em. Em giãy nãy bắt đền, tôi lại chịu thua .
Lớn lên, theo gia đình phiêu bạt kiếm sống khắp nơi, mỗi lần nhìn lũ trẻ chơi trò năm cũ, tôi lại nhớ xóm nhỏ, nhớ em …. da diết ngậm ngùi .
Ngày xưa, chưa giáp một vòng sân….. Bây giờ,có ai bịt mắt đâu sao tôi tìm em, tìm hoài không thấy .
Ngày bé, anh và tôi hay chơi trò cút bắt. Lần nọ tôi té ngã, máu ở đầu gối chảy rất nhiều .
Anh xuýt xoa theo từng giọt nước mắt của tôi, luôn miệng hứa sẽ che chở tôi suốt đời, không bao giờ để tôi đau nữa .
Lớn lên, anh đi du học, bỏ luôn ý định về nước .
Ngày mẹ anh mất, anh dẫn một cô gái da trắng, tóc vàng về chịu tang.
Tôi đứng nép sau bậu cữa, nhìn sang.
Bất chợt vết sẹo ở chân nhức buốt….
Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau.
Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng.
Tình cờ anh gặp lại chị, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi:
– Anh còn giữ nó?.
Anh nghẹn ngào:
– Anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa.
:
– Anh ấy là món quà quý giá nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho con.
Lần nào nghe xong mẹ cũng mỉm cười.
Cô đã yêu, yêu bằng tất cả những gì mà cô có được.
Cô hồn nhiên và hạnh phúc bên anh mặc kệ bao thăng trầm của cuộc sống.
Với cô, anh là phần đời quan trọng nhất.
Rồi một ngày kia. Thượng đế đến mang món quà của cô đem tặng cho kẻ khác.
Ðêm nào cô cũng ôm gối mỏi mòn tự hỏi vì sao…..
Mẹ nằm bên khẽ nén tiếng thở dài.
Cạm bẫy ở quê nhà – Linh Chi
Hai tháng dài qua mau, anh về lại, người cứ ngẩn ngơ.
Một buổi nọ điện thoại cầm tay kêu, anh vừa nghe tiếng nói đã ba bước đi vào phòng đóng cửa lại.
Chị buồn lắm, nhưng không hỏi, mà có hỏi chắc gì anh đã nói.
Đúng một năm sau, anh lại khăn gói về quê, chỉ báo cho chị nghe trước có một tuần.
Chị sửng sờ:
– Về làm chi nữa? Mới về năm trước.
Anh ung dung bảo, muốn ly-dị.
Chị khóc, nước mắt tràn như sông như medium;”>
Giấc mơ bình yên một đời của chị phút chốc tan thành mây;
Teresa Ngọc Nga & Lê Sáng chuyển bài
Filed under: Tâm hồn, Truyện Ngắn | Tagged: Sưu tầm, Tâm Hồn, Truyện Ngắn |
Oh, có những truyện ngắn hay, nhưng sao không thấy tên tác giả nhỉ ?
ThíchThích
Chào bạn Anh Mã
Những chuyện ngắn này do Chị Teresa Ngọc Nga và Anh Lê Sáng chia sẻ. Ban Mai Hồng trước khi đăng đã thử tìm trên mạng nhưng chưa tìm ra trang nào có đề tên tác giả.
Bây giờ tìm được rồi sẽ bổ sung.
Bạn thông cảm vậy nhé
ThíchThích