Vào năm 1833, 1 kĩ sư giàu sáng tạo tên John Roebling nảy ra ý nghĩ xây một cây cầu đặc biệt nối từ New York đến Đảo Dài (Long Island). Tuy nhiên các chuyên gia xây cầu trên khắp thế giới nghĩ rằng đây là một kỳ tích không thể thành hiện thực và khuyên Roebling từ bỏ ý định đó đi. Điều đó không thể thực hiện được. Suy nghĩ đó quá viển vông. Trước giờ chưa ai làm được điều đó.
Washington Augustus Roebling
Roebling không thể gạt bỏ hình ảnh cây cầu hiện lên trong tâm trí ông. Ông nghĩ về nó suốt ngày, và tận đáy lòng ông nghĩ nó có thể thành hiện thực. Ông chỉ cần chia sẻ giấc mơ này với ai đó. Sau khi bàn luận và thuyết phục nhiều lần, cuối cùng ông đã làm cho con trai của mình-Washington, một kỹ sư có nhiều triển vọng, tin rằng cây cầu thực sự có thể xây dựng được.
Lần đầu làm việc cùng nhau, hai cha con đã đưa ra khái niệm làm thế nào có thể hoàn thành được cây cầu và cách vượt qua những trở ngại. Bằng niềm say mê và cảm hứng dồi dào, cùng với tinh thần phấn khích đối đầu với thử thách cam go, họ thuê một nhóm người và bắt đầu xây dựng cây cầu trong mơ.
Ban đầu dự án diễn ra rất suông sẻ và hoạt động được vài tháng thì một vụ tai nan thảm khốc ngay tại nơi đó lấy đi sinh mạng của John Roebling. Washington bị thương với di chứng chấn thương đầu, khiến cho anh ta không thể đi, không thể nói và thậm chí không cử động được.
“Chúng tôi đã nói họ rồi”
“Đúng là những tên khùng và những giấc mộng điên rồ”
“Theo đuổi một hoang tưởng đúng là ngu ngốc”
Mọi người ai ai cũng đều có ý kiến phản đối, muốn dự án phải hủy bỏ vì chỉ có cha con nhà Roebling là những người duy nhất biết cách xây dựng cây cầu này. Dẫu cho cơ thể giờ đã bị khuyết tật, Washington vẫn không hề nản chí, vẫn giữ mãi ngọn lửa khát khao cháy bỏng phải hoàn thành cây cầu và đầu óc của anh vẫn nhạy bén như thường.
Anh cố truyền cảm hứng và nhiệt tâm sang cho vài người bạn, nhưng nhiệm vụ to lớn đó khiến họ nản lòng. Khi anh nằm trên chiếc giường trong bệnh viện, ánh nắng chảy dài qua cửa sổ, một cơn gió nhẹ thoảng qua thổi bay lớp rèm trắng mỏng nhẹ, khiến anh có thể nhìn thấy bầu trời và vài ngọn cây bên ngoài trong một lúc.
Có vẻ như ánh nắng, bầu trời, cây lá và cuộc đời muốn nhắn nhủ với anh rằng chớ bỏ cuộc.Bất chợt trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ. Tất cả những gì anh có thể làm là chuyển động một ngón tay và anh quyết định sẽ tận dụng nó. Bằng cách này, anh chầm chậm tạo ra một cách riêng để giao tiếp với vợ mình.
Anh chạm vào cánh tay người vợ chỉ với ngón tay đó, ám chỉ rằng anh muốn cô kêu gọi các kỹ sư lại. Rồi cũng bằng cách gõ nhẹ vào tay vợ, anh chỉ cho họ từng bước một. Điều đó nghe có vẻ ngớ ngẩn thật nhưng dự án đã hoạt động trở lại.
Trong suốt 13 năm, Washington đã chỉ đạo và hướng dẫn kỹ thuật bằng cách gõ nhẹ ngón tay lên cánh tay vợ mình cho đến lúc cuối cùng cây cầu được hoàn tất. Ngày nay, cây cầu Brooklyn ngọạn mục, uy nghi là bằng chứng hùng hồn cho thắng lợi của một con người có tinh thần bất khuất và sự quyết tâm không gì có thể đánh bại được. Cây cầu này cũng là một tặng vật để tỏ lòng biết ơn đến những kỹ sư cùng đội ngũ công nhân xây dựng, và niềm tin mà họ dành cho người đàn ông bị-cả-một-nửa-thế-giới- xem là điên khùng. Nó uy nghiêm, sừng sững như một hiện vật kỷ niệm cho tình yêu và sự hy sinh của người vợ ròng rã suốt 13 năm trường kiên nhẫn giải thích ngôn ngữ dấu hiệu của chồng để chỉ dẫn lại cho các kỹ sư.
Có lẽ đây là một trong những tấm gương tuyệt vời nhất về một thái độ không-bao-giờ-biết-bỏ-cuộc đã vượt qua cả thân thể tật nguyền để đạt được mục tiêu được cho là bất khả thi.
Chúng ta thường hay gặp phải trở ngại trong cuộc sống thường nhật, nhưng những trở ngại đó dường như là rất nhỏ so với trở ngại mà nhiều người khác phải đối mặt . Câu chuyện về cây cầu Brooklyn cho ta thấy được rằng dẫu chúng ta có là ai ,ta đều có thể thực hiện được những giấc mơ tưởng chừng như ngoài tầm với bằng lòng quyết tâm và sự kiên trì.
.
Ngọc Trâm
Lớp 10 chuyên anh, THPT chuyên Nguyễn Du, BMT
Determination
In 1883, a creative engineer named John Roebling was inspired by an idea to build a spectacular bridge connecting New York with the Long Island. However bridge building experts throughout the world thought that this was an impossible feat and told Roebling to forget the idea. It just could not be done. It was not practical. It had never been done before.
Roebling could not ignore the vision he had in his mind of this bridge. He thought about it all the time and he knew deep in his heart that it could be done. He just had to share the dream with someone else. After much discussion and persuasion he managed to convince his son Washington, an up and coming engineer, that the bridge in fact could be built.
Working together for the first time, the father and son developed concepts of how it could be accomplished and how the obstacles could be overcome. With great excitement and inspiration, and the headiness of a wild challenge before them, they hired their crew and began to build their dream bridge.
The project started well, but when it was only a few months underway a tragic accident on the site took the life of John Roebling. Washington was injured and left with a certain amount of brain damage, which resulted in him not being able to walk or talk or even move.
“We told them so.”
“Crazy men and their crazy dreams.”
“It`s foolish to chase wild visions.”
Everyone had a negative comment to make and felt that the project should be scrapped since the Roeblings were the only ones who knew how the bridge could be built. In spite of his handicap Washington was never discouraged and still had a burning desire to complete the bridge and his mind was still as sharp as ever.
He tried to inspire and pass on his enthusiasm to some of his friends, but they were too daunted by the task. As he lay on his bed in his hospital room, with the sunlight streaming through the windows, a gentle breeze blew the flimsy white curtains apart and he was able to see the sky and the tops of the trees outside for just a moment.
It seemed that there was a message for him not to give up. Suddenly an idea hit him. All he could do was move one finger and he decided to make the best use of it. By moving this, he slowly developed a code of communication with his wife.
He touched his wife’s arm with that finger, indicating to her that he wanted her to call the engineers again. Then he used the same method of tapping her arm to tell the engineers what to do. It seemed foolish but the project was under way again.
For 13 years Washington tapped out his instructions with his finger on his wife’s arm, until the bridge was finally completed. Today the spectacular Brooklyn Bridge stands in all its glory as a tribute to the triumph of one man’s indomitable spirit and his determination not to be defeated by circumstances. It is also a tribute to the engineers and their team work, and to their faith in a man who was considered mad by half the world. It stands too as a tangible monument to the love and devotion of his wife who for 13 long years patiently decoded the messages of her husband and told the engineers what to do.
Perhaps this is one of the best examples of a never-say-die attitude that overcomes a terrible physical handicap and achieves an impossible goal.
Often when we face obstacles in our day-to-day life, our hurdles seem very small in comparison to what many others have to face. The Brooklyn bridge shows us that dreams that seem impossible can be realised with determination and persistence, no matter what the odds are.
Even the most distant dream can be realized with determination and persistence.
.
Author Unknown
Filed under: Chia Sẻ Tuổi Học Trò, Giáo dục, Kỹ năng sống, Nhân vật & sự kiện, Tài năng, Truyện dịch, Truyện Ngắn, Đời sống | Tagged: Chia Sẻ Tuổi Học Trò, Giáo dục, Kỹ năng sống, Nhân vật & sự kiện, Nhân vật và sự kiện, Sống Đẹp, Song Ngữ, Song ngữ, Tài năng, Truyện dịch, Truyện Ngắn, Đời sống |
Lòng quyết tâm có sức mạnh thật là vĩ đại. Em cảm ơn chị Ngọc Trâm rất nhiều.
ThíchThích
Em cảm ơn chị Trâm nhiều.Nhờ nó mà em rút ra một bài học thật bổ ích 😛 .Có quyết tâm thì ta sẽ làm được mọi thứ 😉
ThíchThích
Cảm ơn Trang và Tú đã đọc và ủng hộ bài dịch 😀 Nghị lực và quyết tâm của Washington cũng làm chị lên dây cót tinh thần hơn nhiều , tự nhủ phải cố gắng quyết tâm, nỗ lực hơn nữa để đạt được mục tiêu đề ra 🙂
ThíchThích